Mưa và em
Truyện ngắn 15/05/2024 15:37
“Mình chia tay anh nhé!”, em vụt đi trong đêm, bóng em chìm dần trong màn mưa trắng xóa. Quán cà phê đóng cửa, ánh sáng trên những ô cửa sổ dần vụt tắt, ánh đèn đường mờ nhòe trong mưa, không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi như tiếng vụn vỡ trong lòng người. Anh rệu rã bước đi trong đêm, từng hạt mưa táp vào mặt nặng nề, đau đớn. Mưa tuôn rơi cuốn theo những giọt nước mắt buồn. Anh vẫn nhớ, đã có lúc mưa đem theo nụ cười.
Ngày đó, anh là một phóng viên mới vào nghề, cùng đoàn đến trường đại học H để thực hiện phóng sự về đời sống tinh thần của các sinh viên, sau một thời gian trường chuyển đến cơ sở mới. Buổi phỏng vấn đã diễn ra khá thuận lợi bởi sự nhiệt tình của thầy và trò trường đại học H. Khi phỏng vấn, anh bắt gặp những câu trả lời khá hồn nhiên của các bạn sinh viên năm 2. Nhưng anh lại thấy ấn tượng với câu trả lời đầy chân thành của em: “Bản thân em thấy khá nhớ trường cũ. Nơi đó có hàng cây xà cừ cổ thụ râm mát, có không gian xanh yên bình và nên thơ. Ở đây, trường lớp khang trang, hiện đại, chỉ là ít cây xanh và hơi ồn ào. Nhưng em tin những cây xanh kia sẽ ngày một lớn lên. Mọi thứ sẽ lớn dần lên nếu chúng ta cùng cố gắng vun đắp”. Em trả lời, khuôn mặt em ửng đỏ cùng nụ cười ngượng ngùng. Có bạn sinh viên cùng lớp xen vào: “Ô kìa, sao trả lời chân thật thế, kiểu này anh ấy không cho cậu lên tivi đâu”. Em mỉm cười nói lại: “Chẳng phải anh ấy hỏi là nêu cảm nghĩ của mình sao, mình nghĩ sao thì nói vậy thôi!”.
Trời bỗng đổ mưa, những cơn mưa cuối Thu luôn đến bất chợt, không hẹn trước nhưng cũng đủ làm người ta thấy bối rối, đôi khi là trách mình sao quá chủ quan không đem theo ô hay áo mưa. Anh giật mình vì không biết anh bạn quay phim đi cùng đang ở đâu nữa, điện thoại thì ban nãy cũng để quên trong ba-lô luôn rồi.
Minh họa Lão Trần |
Thật may, lúc đó có lớp sinh viên cũng vừa tan giờ học. Thấy anh, mấy bạn khẽ thốt lên: “Ôi, anh phóng viên phỏng vấn bọn mình ban nãy vẫn chưa về kìa!”. “Anh chào các em, em nào cho anh mượn điện thoại gọi nhờ một cuộc được không? Anh mải ngắm trường lớp nên không biết bạn của anh đang ở đâu, điện thoại anh để trong ba-lô và bạn ấy cũng mang theo luôn rồi!”.
“Dạ, điện thoại của em đây, anh gọi xem ạ! - em nhanh nhẹn đưa điện thoại cho anh mượn. Anh bấm số của bạn quay phim và gọi, giọng bạn ấy sốt sắng: “Tớ đang chờ cậu ở nhà điều hành, ra nhanh để về!”. Anh còn chưa kịp trả lời thì bạn ấy đã tắt máy. Trả điện thoại cho em mà anh còn bạo dạn hỏi: “Em giờ về hả, có đi qua nhà điều hành trường không, cho anh đi nhờ với, trời mưa quá!”. Em gật đầu đồng ý. Và chúng ta cùng đi dưới bóng chiếc ô nhỏ. Em cứ nghiêng ô sang phía anh, anh lại tinh ý đẩy sang phía em. Kết quả mỗi người bị ướt một bên vai. Đi cạnh em mà anh thấy bước chân mình reo vui, con tim bỗng đập rộn ràng hơn mọi ngày. Tiếng mưa rơi khi ấy cứ tí tách như tiếng nhạc reo vui cứ thánh thót mãi bên tai anh, nụ cười tươi của em cứ đọng mãi nơi đáy mắt anh.
“Em ơi, anh phóng viên đây, đoạn phỏng vấn em sẽ có trong chương trình thời sự tỉnh tối nay đấy, em nhớ vào xem nhé!”. Anh gọi điện thông báo cho em bằng giọng rất vui vẻ. “Dạ, em cảm ơn anh, nhưng xóm trọ em không có tivi, có thể xem qua internet được không anh?”. “Được chứ, em có dùng zalo hay facebook không? Kết bạn với anh, anh gửi link cho nhé!”. “Dạ, em có, thế thì tốt quá, em cảm ơn anh nhiều ạ!”.
Những cuộc nói chuyện qua điện thoại, qua zalo, facebook giữa anh và em dần như một thói quen. Chỉ cần được chuyện trò với em, nghe thấy tiếng em cười, anh lại thấy áp lực công việc dường như tan biến. Anh hay cười, tinh thần lạc quan hơn và anh nghĩ có lẽ do mình yêu người nên cũng thấy yêu đời hơn.
Một ngày Đông lạnh giá, cái rét càng như thấm sâu vào da thịt khi cơn mưa phùn lê thê từ ngày này qua ngày khác. Anh nằm co ro trong phòng trọ, đôi môi run lên vì lạnh, anh bị ốm, sốt gần 40 độ. Đưa mắt nhìn ra ô cửa kính mờ đục mưa bụi, xa xa từng cành xoan khẳng khiu, run rẩy trong mưa. Anh ước giá mà có em ở bên anh lúc này. Điện thoại báo tin nhắn đến, là tin nhắn của em: “Anh ơi, anh đỡ mệt chưa?”. Anh chỉ kịp nhắn lại: “Anh đỡ rồi, nhưng buồn ngủ quá!” rồi thiếp đi. Khi tỉnh dậy đã là quá chiều, anh bất ngờ, không tin vào mắt mình, em đã đón xe khách, đi gần trăm cây số để đến bên anh. Em nắm tay anh rồi nói: “Anh dậy rồi à, còn mệt nhiều không. Em nấu cháo rồi đấy, anh dậy ăn đi rồi còn uống thuốc”.
Khoảnh khắc ấy, anh thấy những cành xoan khẳng khiu đã thôi không run rẩy, lòng người cũng ấm dần lên. Vị cháo tía tô nồng ấm, ăn vào thấy tinh thần khoan khoái. Nắm bàn tay em cũng đang buốt cóng vì lạnh. Anh áp đôi tay đó lên ngực trái mình thì thầm: “Hãy để con tim này sưởi ấm cho em nhé!”. Em mỉm cười thẹn thùng. Mở tung cánh cửa sổ, mưa bụi giăng đầy, em bảo: “Anh có thấy mưa đẹp không?”. Anh mỉm cười: “Có, nhưng mưa chỉ đẹp khi anh được bên em thôi!”. Em đánh nhẹ vào vai anh và nói: “Anh chỉ được cái hay đùa em thôi”.
"Thật không? Em có cái này, anh mở ra xem đi”. Anh ngạc nhiên đó là một chiếc ô nhỏ nằm gọn trong túi. Em biết tại sao anh bị ốm rồi nhé, anh toàn quên không mang theo ô. Mưa chỉ đẹp nếu người đi dưới mưa không bị ướt. Khi đi làm anh nhớ mang theo chiếc ô này nhé, nắm vào cán ô như nắm vào tay em vậy. Anh xúc động nhận món quà, âu yếm nhìn em. Hai ta nhìn nhau cười hạnh phúc. Đêm Đông, gió vẫn rít từng hồi buốt lạnh, mưa rơi rả rích. Nhưng vị của mưa sao mà ngọt mát. Qua ánh đèn đường từng hạt mưa lung linh, huyền diệu. Hình như mưa cũng đang nhảy múa hòa cùng vũ điệu rộn ràng của con tim hạnh phúc.
“Cháu thanh niên mà sao trông gầy gò, xanh xao quá. Công việc của cháu vất vả lắm phải không, thu nhập ổn chứ?”. Anh đã nhận được rất nhiều câu hỏi trong lần đầu về thăm gia đình em. Anh cười gượng, bối rối: “Tạng người của cháu vậy đó bác, công việc của cháu cũng bình thường, chỉ là không ổn định lắm, nay đây mai đó thôi ạ”. “Nói thật với cậu, chả gì bằng cái ổn định, tôi chỉ mong con gái tôi tốt nghiệp xong, xin được một công việc ổn định rồi lấy chồng,…”. Hai người cứ cụm li đều đều và những câu chuyện cứ thế được thêm vào. Trong cuộc nói chuyện, cảm xúc tự ti trào dâng lòng anh. Lúc đó, anh đã ước, giá mà mình có ngoại hình phổng phao hơn một chút, giá mà công việc của mình ổn định hơn, thu nhập tốt hơn,... Anh tự đặt ra những giả thiết và anh bỗng thấy sợ hãi, sợ lỡ đâu anh không lo được cho em.
"Hình như bố mẹ em không thích anh phải không?” - Anh hỏi mà đôi mắt đượm buồn. “Điều đó đâu có quan trọng, em nghĩ chỉ cần chúng ta đủ yêu thì điều gì cũng vượt qua được hết được anh à!”. Anh khẽ gật đầu, nắm lấy tay em: “Ừ, dù thế nào chúng mình vẫn sẽ luôn bên nhau em nhé!”.
Em đã tốt nghiệp và xin vào dạy hợp đồng ở một trường gần nhà. Anh quyết định học lên cao học, anh muốn theo đuổi đam mê của mình. Cuộc sống bận rộn vô tình đẩy anh và em xa nhau hơn nhưng vô hình trung ta không nhận ra điều đó.
"Anh ơi, mùa Xuân tới mình cưới nhau đi”. Anh ngập ngừng khi nghe điện thoại của em: “Khi nào anh học xong và công việc của 2 đứa mình ổn định hơn chút nữa thì mình cưới em nhé”. Đầu dây bên kia giọng em trầm buồn: “Vâng, em hiểu rồi”.
Một chiều Hè, anh có chuyến công tác ở danh thắng Tràng An, Ninh Bình, cảnh ở đây đẹp đến nao lòng. Chỉ tiếc trời mưa không ngớt, những cơn mưa rào xối xả, nhưng đoàn làm phim vẫn làm việc theo lịch trình. Dưới mưa, mới thấy được sự hăng say làm việc của cả đoàn.
"Nay anh ở Ninh Bình nhé, anh đi từ sáng sớm rồi?” - anh nói vội với em trên điện thoại. “Sao tối qua lúc gọi điện, anh không nói em biết, em đang ở Hà Nội này”. “Em đi Hà Nội sao không nói với anh?”. "Em,..”. “Thế nhé, anh đang bận, lát xong việc anh gọi lại”.
Trời nhá nhem tối, khi cả đoàn có mặt tại một nhà nghỉ ở TP Ninh Bình. Anh chợt nhớ đến em, mở điện thoại gọi cho em, ban sáng vội quá nên quên không hỏi xem em xuống Hà Nội làm gì. “Anh đang ở chỗ nào, nói cho em địa chỉ đi”. Em bước xuống từ xe khách, cầm theo chiếc ô. Nhìn anh, em cười buồn vẻ trách móc: “Anh lại quên mang theo ô rồi này!”. Hai người cầm ô đi dưới mưa và rẽ vào một quán cà phê gần đó. Anh vẫn còn chưa hết bất ngờ: “Sao em lại xuống tận đây?”. Em cười buồn: "Anh không nhớ gì à?”. Anh lắc đầu ngơ ngác.
“Chúc mừng sinh nhật người em yêu”. Em nói và đặt lên bàn một chiếc bánh kem xinh xắn. Anh vừa bất ngờ, vừa xúc động, thì ra em vẫn nhớ sinh nhật chính thức của anh. Anh đã từng kể ngày sinh trên thẻ căn cước của anh không phải là ngày anh chào đời, ngày anh thực sự chào đời là ngày này của 30 năm về trước. Anh xúc động thổi nến và ước.
"Anh này, hôm nào anh về thì tranh thủ qua thăm bố mẹ em nhé!”. “Ừ, anh nhớ rồi, hai bác vẫn khỏe chứ?. Chỉ có điều hình như bố mẹ em không thích anh”. “Em đã nói đó không phải là lí do còn gì” - em bỗng gắt lên. Anh và em đã tranh luận khiến cho cả hai đều căng thẳng.
"Mình chia tay đi anh, em thấy mệt rồi!”. Anh mỉm cười chua chát. Em chạy vụt đi trong mưa, bỏ lại mình anh bên li cà phê nguội lạnh, chiếc bánh sinh nhật trơ trọi trên bàn, chiếc ô dựng ở hiên quán văng ra đường ướt sũng. Anh đằm mình đi trong mưa. Mưa sao nặng nề, ướt át và vô cảm, mưa cuốn theo từng giọt nước mắt của anh. Lần đầu tiên anh khóc trong mưa.
Những ngày sau đó cuộc sống vẫn vậy. Phố vẫn ồn ào, tấp nập nhưng anh chợt thấy lòng mình tĩnh lặng. Trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, hoa vẫn nở và chim vẫn hót nhưng anh lại chẳng thể cười. Anh đi bộ trên những con phố quen thuộc mà bỗng thấy xa lạ. Về đến phòng trọ cũng thấy trống trải và cô đơn. Đã bao lần anh muốn gọi cho em nhưng rồi lại ngập ngừng thôi. Qua facebook hình như em vẫn sống tốt, em đăng ảnh giờ giải lao bên học sinh thân yêu, miệng em vẫn cười thật tươi xinh.
1 năm sau
Tấm ảnh cưới của em đăng trên facebook cùng vô vàn những lời chúc phúc. Anh mỉm cười mà khóe mắt ướt nhèm: “Anh cũng chúc em hạnh phúc!”. Tiếng tin nhắn vang lên, là em, vậy là đã 1 năm rồi chúng ta mới lại nhắn cho nhau: “Anh vẫn ổn chứ, cảm ơn anh đã gửi lời chúc phúc. Anh biết không, phép thử của em đã thành sự thật. Em chỉ vờ chia tay thôi, nhưng anh không hề níu kéo. Khoảnh khắc đó em tự hiểu, có lẽ với anh, em chưa chắc đã là người quan trọng”. Tiếng của cơn mưa ồ ạt, từng hạt mưa rơi vào ô cửa kính lộp độp, anh ước giá mình có thể khóc. Nhưng không, anh chỉ thấy ngột ngạt, hình như trái tim anh đang rỉ máu..