Tiếng vọng từ trái tim
Truyện ngắn 08/04/2024 11:13
Nhớ hôm Tú nói với Thanh chuyện này, Thanh tỏ ra lạnh lùng và không có bất cứ ý kiến gì ngăn cản anh làm vậy. Vậy là Tú biết, Thanh không ngăn cản có nghĩa rằng cô ấy cũng muốn có một đám cưới cho có danh phận. Tú và Thanh đến với nhau tự nhiên và nhẹ nhàng như nó vốn thế. Cuộc đời, số phận của Tú chỉ nhàng nhàng pha chút bất hạnh. Người vợ đầu sống với Tú được 5 năm, thì mâu thuẫn giữa hai người ngày càng dày. Cũng do hoàn cảnh kinh tế và công việc đều bập bõm, nên hai người kế hoạch chưa sinh con. Tuy có mâu thuẫn trong cuộc sống, nhưng cả hai đều chọn phương án nhẫn nhịn, nên chưa bao giờ xảy ra cãi vã to tiếng. Tú với vợ chia tay trong hòa bình và nhường nhịn, mà phần nhường nhịn hơn thuộc về Tú. Anh chọn phương án ra đi tay trắng, mọi tài sản dù ít ỏi, anh nhường lại hết cho vợ.
Từ đó Tú như rơi tự do, thành người có lối sinh hoạt bừa bãi, lang bạt trong tình trường, với những mối tình thoảng qua, không hứa hẹn, chẳng nhìn thấy tương lai. Với bạn bè, anh trở thành người dễ tính, bất cứ lúc nào, ai rủ anh cũng nhận, rồi những cuộc nhậu lai rai, thâu đêm suốt sáng. Với công việc, anh trở nên bê trễ, bỏ rơi sự nghiệp, thành kẻ vô gia cư, bất cứ nơi đâu cứ ngã vào là thành nhà chỉ để ngủ rồi thức dậy lại lang thang vô định. Tú tiêu tiền như phá, cứ kiếm được bao nhiêu tiền anh tiêu sạch, chẳng giữ lại đồng nào. Anh sống buông thả như vậy trong nhiều năm, cho đến khi gặp Thanh thì cuộc đời anh mới rẽ sang bước ngoặt mới, với tương lai sáng sủa hơn.
Minh họa Lão Trần |
Thanh, một cô giáo làng cũng có cuộc sống, số phận long đong, lận đận không kém. Cô học hành không đến nỗi nào, nhưng thi đại học dăm bảy lượt đều không trúng. Cuối cùng cô chấp nhận học trung cấp sư phạm, để trở thành cô giáo làng, hằng ngày kẽo kẹt đạp xe mi ni đi dạy, xong lại cấp tập đạp xe về nhà cách trường mười mấy cây số. Cô gặp chồng, một anh chàng hào hoa, mang dáng vẻ của chàng trai phong nhã, lịch sự. Thanh nhanh chóng kết hôn với anh ta, rồi sinh hạ được bé gái xinh xắn, đặt tên là Hồng. Thế nhưng hạnh phúc “ngắn chẳng tày gang”, chồng Thanh thất nghiệp, với những tháng ngày nhồng nhỗng chơi không, chỉ có mỗi việc chơi trò chơi điện tử và chờ vợ đi dạy về. Cuộc sống buồn chán đẩy anh ta ngao du với đám bạn du đãng, nghiện ngập.
Rồi cái gì đến cũng phải đến như sắp đặt của số phận, anh ta bắt đầu làm quen rồi bập vào nghiện ma túy. Ban đầu còn do bạn rủ rê, bao cho hút hít, cũng thấy hay hay. Đến khi mắc nghiện thì anh ta phải tìm mọi cách kiếm ra tiền để chi cho những cuộc hoan lạc không có điểm dừng. Mọi đồ đạc trong nhà cứ thế theo cơn nghiện của anh ta mà “đội nón ra đi”. Sau khi phát hiện chồng mắc nghiện, ban đầu Thanh còn cố gắng thuyết phục anh ta từ bỏ. Cũng có lúc chồng Thanh nghe vợ, nhưng chỉ được vài hôm thì chứng nào lại tật nấy. Khi không còn kiên trì được nữa, Thanh quyết chia tay với chồng, tay trắng mà chọn phương án nuôi con, trở thành người mẹ đơn thân, mà thiên hạ gọi là Single mom.
Cuộc sống của bà mẹ đơn thân, là hành trình đầy thử thách, đối với một cô giáo làng như Thanh càng thử thách hơn nhiều. Nuôi một sinh linh bé nhỏ, là cả vấn đề lớn, phải chăm bẵm từ bỉm sữa, đến chăm lo sức khỏe của bé, nhất là mỗi khi sài đẹn là cả mối lo không bờ bến. Như bao người phụ nữ khác, thời gian đầu sau khi li dị với chồng, Thanh cũng rơi vào trạng thái mông lung vô định. Ngoài việc gửi con cho hàng xóm trông giúp mỗi khi lên lớp, nhiều buổi cô phải địu con theo vào tiết giảng, để con còn bám hơi mẹ. Có những lúc Thanh muốn buông bỏ mọi việc, mặc cho cuộc sống đưa đẩy đến đâu thì đến, nhưng suy tính kĩ ra thì không thể như thế được, vì cuộc sống và tương lai đứa con gái nhỏ vẫn bám riết lấy Thanh, khiến cô không thể buông bỏ được. Thanh khát khao đến cháy bỏng một bờ vai người đàn ông, một người đàn ông đủ bản lĩnh và nhân cách cộng đồng với cô nuôi dạy con nhỏ, đi cùng cô cho hết quãng đường đời còn lại.
Ngoài giờ đứng lớp và soạn giáo án, Thanh còn nhận cộng tác với một tòa soạn báo, về các đề tài mảng văn hóa - xã hội. Được cái Thanh là người có tố chất về viết lách và văn chương, nên các bài viết của cô thường được đánh giá cao, nhiều phóng sự của cô gây tiếng vang trong dư luận. Thanh gặp Tú trong lần đi lấy tư liệu để viết phóng sự về cuộc sống của diêm dân. Trong mắt cô, Tú là anh chàng mang khí chất của người lãng tử, với vẻ ngoài có phần lạnh lùng, nhưng bên trong đầy ắp tình người, cảm thông, chia sẻ với nỗi khổ cực của diêm dân. Qua cuộc gặp gỡ này, anh gợi mở cho cô nhiều ý tưởng, hoàn thiện cho cô thể hiện được bài phóng sự có chất lượng. Người đời nói nhiều về tiếng sét ái tình, Thanh chưa biết cảm giác nó như thế nào, nhưng với cô, Tú dường như là chàng trai mà cô phải nhắm tới.
Họ quen nhau như một lẽ tự nhiên qua mấy lần rủ nhau đi cà phê tâm sự chuyện đời, chuyện về nhân tình thế thái. Thanh không ngần ngại kể hết cho Tú nghe về hoàn cảnh của cô, những suy nghĩ của cô về người bạn đời tương lai mà cô mong đợi. Thanh đã quyết, Tú sẽ là người bạn đời tri kỉ, sẽ cùng cô cộng đồng nuôi dạy đứa con nhỏ sinh ra đã gặp sự thiếu may mắn của cô. Tú cũng chấp nhận, để hai người đến với nhau, cùng về chung một nhà mà không ai bàn với ai việc cưới xin. Hai người ở với nhau, cùng chăm lo cho cái gia đình nhỏ bé cũng ngót nghét chục năm, mà chưa có điều tiếng, mâu thuẫn gì và sinh thêm được một bé trai kháu khỉnh. Cảnh nhà của Tú với Thanh từng được bạn hữu hết lời khen ngợi. Nhiều người bảo, phải lấy gia đình Tú - Thanh ra làm hình mẫu lí tưởng cho mô hình gia đình hạnh phúc hoàn hảo.
Thanh bảo:
- Chúng mình đã sống với nhau ngót nghét chục năm, cuộc sống vẫn đang yên bình. Em rất cảm ơn anh đã thương yêu bé Hồng như con ruột của anh, rồi còn con chung của chúng ta nữa. Đối với em như vậy đã là quá đủ, em chẳng cần anh phải nhọc công làm đám cưới với em. Thế nhưng, anh thấy cần thiết phải làm thì em cũng nghe theo.
Tú cười nhẹ không nói gì, anh thấy không tiện nói với Thanh lí do dẫn đến quyết định của anh. Tú đồng ý đến với Thanh, hình thành nên một gia đình, nhưng thời gian đầu Tú xác định chỉ như là sự gá nghĩa, để anh thoát khỏi cảnh trống trải, chấm dứt hành trình phiêu lưu trong thế giới tình ái, với những mối tình chớp nhoáng, thoảng qua, rồi những cuộc nhậu nhẹt mút mùa, mà anh cảm thấy đã quá chán chường. Dần dà Tú thấy tình cảm của hai người ngày càng mặn nồng, bền chặt. Về phần anh, cái tư tưởng “gá nghĩa” dần mất đi, thay vào đó là sự quan tâm chăm sóc, thấy hình bóng Thanh như một phần không thể thiếu của cuộc đời mình. Con tim anh bắt đầu thổn thức, bắt đầu cho một tình yêu nảy nở, đơm hoa kết trái, một tình yêu được trải qua cả quá trình tôi luyện, chắc chắn sẽ bền chặt đến tận cuối đời. Đó là tiếng vọng từ trái tim anh, nó luôn ngân lên mỗi khi anh nghĩ đến việc vô cùng nghiêm túc này.
Bất giác Tú mỉm cười, nụ cười mãn nguyện, anh quyết phải dành cho Thanh một danh phận chính thức, công bố cho bàn dân thiên hạ biết, anh và Thanh chính thức kết hôn, chính thức là vợ chồng cả trên phương diện pháp lí, cả ở phương diện đạo lí. Tú bảo:
- Chúng ta đã tiến hành đăng kí kết hôn thì chúng ta đã là vợ chồng, nhưng đó mới chỉ ở phương diện pháp lí, chỉ có chúng ta và chính quyền biết. Vì vậy cần phải làm đám cưới để công bố cho họ hàng, bạn bè, thiên hạ biết chúng ta chính thức là vợ chồng, cùng dắt tay nhau đi đến đích cuối của cuộc đời. Thanh nở nụ cười mãn nguyện, không nói gì chỉ gật đầu. Đám cưới của Tú với Thanh diễn ra trang trọng, vui vẻ mà đầm ấm. Từ nay cuộc sống của Tú và Thanh sẽ bước sang trang mới, một hạnh phúc mới vẹn nguyên, tràn đầy tương lai xán lạn.
Từ phòng cưới Tú và Thanh cùng các con bước ra để về tổ ấm của họ. Thành phố đã lên đèn, ánh đèn đường hôm nay bỗng lung linh, sáng đến lạ kì. Trên gương mặt hai vợ chồng ánh lên những tia sáng hạnh phúc.