Hai người đàn bà
Truyện ngắn 13/07/2024 10:25
- Anh nghe mọi người đồn thổi về tôi thế nào?
- Không, có ai nói gì về anh đâu! -Anh thợ cãi.
- Tôi có nhân chứng xác minh anh đã bêu xấu lãnh đạo. Chỗ tình cảm anh em, tôi khuyên anh nên cẩn thận giữ mồm, nếu không, phạm tội vu cáo làm mất danh dự cấp trên, sẽ rầy rà to đấy! - Nói rồi sếp rút thuốc lá mời anh thợ hút.
Vốn tính cương trực, chẳng chịu luồn cúi nhường nhịn, anh thợ buông câu nói kháy:
- Anh ngay thẳng, trong sạch, không có gì khuất tất thì việc gì phải băn khoăn về mấy cái chuyện vặt vãnh đó! Người ta bảo ai có tật thì hay giật mình!
Minh họa Lão Trần |
Thế là từ đó anh thợ bị trù dập. Có kẻ chơi khăm lợi dụng lúc sơ hở đánh “pan” máy móc anh ta vừa mới sửa xong. Có vài lần bị sếp bắt gặp đi muộn về sớm, “đánh quả” làm thuê bên ngoài, anh bị kiểm điểm gay gắt, có nguy cơ bị buộc thôi việc. Anh bị mất lao động tiên tiến, bị cắt tiền thưởng, mất cả tiêu chuẩn mua phân phối hàng hoá như xăm lốp, xích líp xe đạp… lại còn luôn bị sếp nêu tên trong các cuộc họp. Ức lắm, anh cay cú tính lành làm gáo, vỡ làm muôi. Biết phó giám đốc tằng tịu với cô kế toán viên trẻ đẹp có chồng bộ đội, anh rắp tâm bủa lưới bắt quả tang. “Ông sẽ cho mày lên thớt. Nếu không bị cách chức, chí ít cũng bị con sư tử Hà Đông nó xé xác ra!”. Ý nghĩ ấy cứ luôn nung nấu, đeo bám, thôi thúc anh tìm kiếm thời cơ ra tay.
Một tổ rình bắt được tụ tập do anh ta chỉ huy. Kế hoạch được sắp đặt tỉ mỉ, chi tiết đến tất cả những tình huống giả định. Vào đúng lúc rõ ràng trai trên gái dưới thì cánh cửa bị đạp tung và một biên bản được lập với đủ các loại chữ kí. Anh thợ cầm tờ biên bản sướng rơn, tức tốc đáp ngay đến đưa cho vợ sếp. Bà vợ sếp cầm tờ giấy đọc, vẻ mặt ngỡ ngàng, rồi đang tái mét, bỗng đỏ bừng bừng tưởng chừng có bao nhiêu máu uất dồn hết lên đó. Không biết sức mạnh nào đã đẩy bà ta nhảy bổ đến tát cho anh thợ một nhát nổ đom đóm mắt, tê dại một bên má. Xong, bà ta vội nhảy lên xe, cắm cổ đạp đi.
Giữa thanh thiên bạch nhật, vợ sếp chiềng ra tờ biên bản trước mặt tất cả các đại diện phòng ban:
- Đây, các ông, các bà xem! Cái thằng táng tận lương tâm, nó vu oan giá hoạ cho chồng tôi, có đáng đưa ra tùng xẻo không? Các vị cứ thử đối chiếu chữ kí ở các văn bản với chữ kí ở đây xem có giống nhau không? Thật là ghê tởm!
Sau một hồi so sánh tranh cãi rối beng, mọi người xác nhận đây toàn là chữ kí giả! Bà vợ sếp xé tan tờ giấy ra hàng trăm mảnh, ném tung toé bay lả tả nơi sân mưa ướt loáng nhoáng. Đám công nhân xì xào: “Vợ thế mới là vợ, đàn bà thế mới là đàn bà chứ!”
* * *
Về nhà, bà vợ phó giám đốc nằm vật ra giường khóc rưng rức, không ngờ cơ sự xảy ra như thế. Cuối tháng trước, buổi tối bà và cô kế toán rủ nhau đi xem phim ở rạp. Tan phim, hai chị em, hai người bạn gái đèo nhau về nhà cô luộc ấu gai ăn với nhau đến tận khuya. Cô em bảo: “Muộn rồi, chị ngủ lại đây với em. Cảnh không con, nhiều đêm ngủ một mình thấy cái đời mình sao mà buồn tủi trống vắng quá!”.
Hai chị em nằm ôm nhau nói đủ thứ chuyện. Chị quàng tay sờ lên cái má bầu bầu có lúm đồng tiền của em, hỏi: “Hằng tháng có đều không em?”. Em thở dài: “Máu em tốt lắm chị ạ. Cách đây một tháng vợ chồng em đi khám lại lần thứ ba, bệnh viện bảo chính xác tại chồng em rồi. Em dặn các bác sĩ đừng nói gì cho chồng em biết, sợ anh ấy buồn. Lần đi B năm 1973 không những anh ấy bị thương vào đùi mà còn bị nhiễm hoá chất độc khiến bây giờ vô sinh. Trước khi đi khám anh ấy nói đùa: “Nếu tại em thì phải cho anh lấy thêm vợ nữa. Nếu tại anh thì anh cho em đi lấy chồng”. Em nghĩ mà thương anh ấy quá. Nếu phải xa anh ấy, em còn thiết sống làm gì. Trên đời này em chỉ yêu có một mình anh ấy thôi!” - Cô bật khóc hu hu như đứa trẻ - “Không! Chị cứ để em khóc cho nhẹ lòng. Giá như em có một đứa con, của ai thì rồi cũng là của vợ chồng em thôi”.
Chị cũng chảy nước mắt theo tiếng nức nở của cô. Chị tủi thân ngẫm đời mình cũng đã khốn khổ gạt nước mắt đi qua hai lần đò. Chị là cô gái ngày nào xinh nhất làng, đang phơi phới tuổi xuân đã phải đội tang chồng vào cái tuổi hai nhăm. Chồng chị đi bộ đội ba năm thì khoác ba lô về với thân hình khoẻ mạnh, vạm vỡ mà lại cứ bảo mình bị thương nặng, được trên cho về phục viên. Anh giấu tất cả mọi người, chỉ chị anh không giấu nổi. Anh bị mảnh đạn phạt mất cái tạo hoá cho để bảo tồn nòi giống. Anh bảo chị rằng, em sống với anh sẽ không có hạnh phúc, chia tay nhau mà đi lấy chồng càng sớm ngày nào càng tốt cho em ngày ấy. Chị nhất định không chịu. Một hôm đi chơi đêm, say rượu, anh ngã đâm đầu xuống ao. Chờ chồng tới khuya không thấy về, chị xách đèn chai đi tìm. Đến ngã ba đầu làng thì thấy anh đầu cắm xuống ao bèo tấm, chân gác lên bờ giậu tre. Một năm sau khi chồng mất, chị xin phép bố mẹ chồng cho đi công nhân. Rồi chị đi bước nữa, lấy anh bây giờ là phó giám đốc…
Chuyện xảy ra khiến chị buồn vì chồng chị hư hỏng nhưng tự dưng lại thương cô kế toán có chồng bị chất độc da cam... Thấy chồng ăn năn hối lỗi, lòng chị nguôi ngoai dần mong cho thời gian như một liều thuốc chữa lành.