Yêu biết mấy... Đà Lạt!
Văn hóa - Thể thao 26/09/2022 09:06
Trở lại Đà Lạt
Chạm chút lạnh biết là anh đã đến
Em và hoa ẩn hiện phía bên đồi
Nắng voan lụa ngang hồ, mây lãng đãng
Tiếng thác gần đang khẽ gọi tình ơi!
Khi anh nắm tay chiều nghiêng dốc nhớ
Cứ lo em không thực giữa sương mờ
Thông réo rắt lời gì như nhắc gió
Anh ôm choàng Đà Lạt… bỗng nhiên mưa!
Dằng dặc nhớ, ba mươi năm trở lại
Trái tim run như thuở hẹn ban đầu
Em mãi trẻ, hoa cúc quỳ mãi trẻ
Khoác bao mùa sương khói đứng mong nhau.
Trương Nam Hương
Đà Lạt là thành phố ngàn hoa. Em và hoa lẫn vào nhau để người con trai mải miết đi tìm: Thông réo rắt lời gì như nhắc gió. Giữa đôi bờ sương khói hư thực, tình yêu trỗi dậy mãnh liệt và sau đó là giọt nước mắt bất ngờ của hạnh phúc!
Khổ thơ cuối như một nốt lặng của tình yêu, của lòng trắc ẩn. Một tình yêu Đà Lạt đủ dài, đủ lớn mãi thắm tươi như thuở ban đầu, vẫn tinh khôi như sương núi cao nguyên. Ba mươi năm, dù có bao thay đổi thì Đà Lạt - em vẫn trẻ, vẫn đẹp, đủ để quyến rũ, mời gọi những trái tim yêu. Lời ước nguyện cho một Đà Lạt - cho người mình yêu mãi trẻ vang lên tha thiết. Câu thơ giàu hình ảnh và ý nghĩa mãi ngân nga trong lòng người yêu xứ cao nguyên Langbiang: Em mãi trẻ, hoa cúc quỳ mãi trẻ. Có thể xa cách về không gian, thời gian, nhưng lòng yêu Đà Lạt - yêu em thì chẳng bao giờ vơi cạn và khi nào cũng đứng mong nhau!
“Trở lại Đà Lạt” là bài thơ hay của nhà thơ tài hoa Trương Nam Hương. Ông rất tài tình trong từng từ ý tứ, vần điệu, thanh... tất thảy chuẩn xác và toát lên vẻ đẹp của một Đà Lạt mang trong lòng trái tim lãng mạn nên hút hồn bao người. “Trở lại Đà Lạt” được tác giả dụng công kĩ lưỡng, từ cảm giác đến gợi hình, gợi thanh rồi... gợi tình. Giống như một ca khúc viết về tình yêu đôi lứa nhưng được viết ở giọng trưởng, có chút phá cách nên “Trở lại Đà Lạt” càng thích thú mỗi khi đọc và người yêu thơ không thấy chán.