Tia nắng mùa Xuân
Truyện ngắn 08/02/2020 08:20
Cái Hà, bạn nó phải nằm ở buồng bệnh cách li này một tuần rồi, chẳng ai được tiếp xúc, trừ các thầy thuốc. Mẹ Bình là bác sĩ, lại chịu trách nhiệm trực tiếp phòng bệnh này, muốn vào làm việc cũng phải mang trang bị như những nhà thám hiểm khi đến sao Hỏa trong các phim viễn tưởng vậy.
Mẹ Bình bảo: “Phòng điều trị hiện tại chỉ còn có một mình Hà nằm lại. Mấy người bị căn bệnh lạ giống y như Hà, đã được gia đình chuyển lên các bệnh viện lớn ở tuyến trên rồi.”
Hà về sống với bà ngoại kể từ khi mất cả bố lẫn mẹ. Sinh hoạt hằng ngày của hai người, đều nhìn vào suất lương hưu hằng tháng của bà. Do không có tiền, nên bà ngoại đành để Hà ở lại cái viện tuyến huyện này vậy. Cũng may mà Hà còn có cái điện thoại di động được tặng hôm sinh nhật, nên Bình mới nắm được mọi thông tin qua tin nhắn. Đấy là cái điện thoại của bố Bình loại ra, để lăn lóc ở góc ngăn kéo bàn khi thay cái mới - Do nó không đủ các tính năng rất cần cho công việc hằng ngày - Ấy là bố nói với nó như vậy, khi có trong tay cái máy điện thoại hiện đại do đối tác tặng. Gọi là cũ, nhưng lúc Bình bóc giấy bảo quản ra dán lại, nó vẫn sáng choang. Trông còn xịn hơn cả cái điện thoại Bình đang dùng. Bởi hai cái một loại và đều được bố nó mua cùng vào một thời điểm.
* *
Một lần vào giờ giải lao giữa hai tiết, Hà hỏi Bình mượn cái điện thoại để nhắn tin cho đứa bạn thân ở trường cũ. Lúc bấy giờ Bình đang mải mê vào mạng. Thoạt đầu cậu cũng thấy hơi bực khi bị quấy rầy, song vẫn đưa cho bạn. Bình thầm nghĩ: “Trong lớp cũng nhiều bạn có điện thoại di động! Sao Hà không mượn những đứa khác mà lại nhằm vào đúng lúc mình đang có việc bận?” Dường như Hà nhận biết được ý nghĩ của Bình, nó nhẹ nhàng phân trần: “Tại mình đã trót hẹn, gọi cho cô bạn ở lớp cũ vào giờ này!”.
Minh họa Trần Nhương |
Hôm sinh nhật mình, lúc Bình đi mời các bạn trong lớp, được lớp trưởng bảo:
- Lớp mình có mày với cái Hà trùng ngày sinh nhật!
- Vậy à! Tại sao tao không biết nhỉ? Chẳng biết bạn ấy có tổ chức sinh nhật không?
- Mày có mời nó không?
- Mẹ tao bảo mời cả lớp mình!
- Chắc gì nó đã đi.
- Sao không?
- Vì nó lấy đâu ra tiền mua quà mừng!
Bình tìm Hà ngỏ lời:
- Giờ tớ mới biết, hai đứa mình có cùng ngày sinh!
- Mình biết từ lâu rồi!
Bình thắc mắc:
- Làm sao cậu biết?
- Bà ngoại mình bảo: Lúc sinh cậu, bác đẻ mổ! Sau lại phải dùng kháng sinh liều cao, nên không có sữa!
Bình tưng tửng:
- Thế dạo đó mình sống bằng gì?
Hà tủm tỉm:
- Cậu toàn bú chực mẹ mình!
- Cậu phịa! Làm gì có chuyện ấy?
Hà khẳng định:
- Mình nói thực mà!
- Tớ chưa bao giờ thấy ai nhắc tới chuyện này cả!
Hà tỉnh bơ:
- Bà ngoại mình còn kể: “Dạo đó cậu tham ăn lắm! Mẹ mình để cậu rúc một bên, phía còn lại dành cho mình. Vậy mà còn lấy tay đẩy người ta ra, không cho bú”.
Bình phì cười:
- Cậu chỉ giỏi bịa! Tớ không tin?
Hà tủm tỉm:
- Mình cũng chẳng cần cậu tin!
Bình lén ra một chỗ, điện hỏi mẹ. Lúc mẹ nó khẳng định những điều đó là sự thực! Bình ngẩn người ra.
Mẹ nó còn nói thêm: “Nhưng theo mẹ được biết, hai bác ấy đã chuyển nhà tới sống ở trên thành phố từ lâu rồi!”.
Bình giải thích: “Bạn ấy mới chuyển về đây từ hồi đầu năm học! Nghe đâu bố mẹ Hà mất do tai nạn giao thông. Hiện tại bạn ấy đang ở với bà ngoại!”.
Mẹ nó trách: “Sao con không nói cho mẹ biết?”.
Bình thanh minh: “Tại năm nay đầu cấp, lớp của con đang theo học toàn bộ là những bạn mới!”.
Im lặng. Một lúc lâu sau mẹ nó bảo: “Hôm nay, con mời bằng được bạn Hà đến nhà mình. Mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho cả hai đứa!”.
Bình ngẩn người ra trước những thông tin mới nắm được, rồi nó chạy đi tìm Hà vào cái giờ giải lao tiết sau. Bình bâng quơ:
- Giờ mới biết hai đứa mình có cùng ngày sinh nhật - Thấy Hà im lặng, Bình nói tiếp - Bạn ước mong gì trong ngày này?
Hà tần ngần:
- Giờ mình chẳng dám ước điều chi cả.
- Sao thế?
- Vì nó khó trở thành hiện thực?
Bình bày tỏ:
- Còn tớ muốn cái gì đều được cả!
- Thích nhỉ!
- Có khi ước một được hai!
Hà tròn mắt:
- Cậu bịa!
Bình khẳng định:
- Thật đấy! Có lần tớ nói với cả bố, lẫn mẹ mong muốn của mình trong ngày sinh nhật. Thế là cả hai người đều bí mật giấu nhau đi siêu thị mua tặng mình.
Hà buột miệng:
- Đêm qua tớ mơ được tặng một cái điện thoại di động. Lúc tỉnh dậy thấy chỉ là giấc mơ, tiếc quá.
Thế là Bình về nhà lấy cái điện thoại bố loại ra, mang đến tiệm bảo dưỡng, lắp sim mới, dán ninon bảo quản tặng bạn. Hà có điện thoại di động từ đó.
* *
Bình nghe mẹ nói về căn bệnh lạ: Sốt chưa rõ nguyên nhân mà Hà đang mắc phải. Tất cả các bệnh nhân nhập viện cùng Hà đều ở trạng thái mê man, sốt cao nhiều ngày không dứt. Trong khi phác đồ điều trị mà bệnh viện đưa ra chưa cho kết quả khả quan, thì các gia đình có điều kiện đều xin chuyển cho người nhà mình lên tuyến trên. Họ lo lắng khi nghe các phương tiện thông tin đại chúng nói nhiều về dịch bệnh, được biểu hiện đặc trưng bằng thân nhiệt cao, đang hoành hành nhiều nước trên thế giới.
Mẹ Bình còn nói: “Hiện tại Hà rất yếu, được truyền dịch liên tục, thời gian tỉnh táo rất ít! Đây là ca bệnh đặc biệt! Phải tuân thủ tuyệt đối theo phác đồ điều trị đã được cấp trên phê duyệt. Thời gian tới, mẹ buộc phải trực đặc biệt ở khu vực cách ly. Hai bố con ở nhà tự lo mọi thứ”.
Những tin nhắn qua lại hằng ngày giữa Hà và Bình:
“… Mình không còn cảm giác về ngày và đêm nữa!
- Sao thế?
- Hiện tai mình chỉ có tỉnh và mê.
- Cậu phải cố gắng tỉnh thật nhiều.
- Mở mắt ra là mình lại thấy căn phòng điều trị với ánh sáng nhạt nhòa, được tạo nên bởi một cái bóng đèn Compact cũ.
- Trước đây, căn phòng ấy đã từng là nơi làm việc của mẹ tớ!
- Phòng làm việc của mẹ cậu?
- Dạo dẫy nhà kế bên chưa được xây, căn phòng ấy lúc nào cũng ngập tràn gió và ánh sáng! Ban ngày chẳng bao giờ phải bật điện cả!
- Thích nhỉ!
- Ở đó có bóng đèn neon cơ mà.
- Cái bóng ấy bị hỏng rồi!
- Mà này, tớ biết có lối đi phụ dẫn đến khu nhà đó!
- Thế à.
- Tớ đến thăm cậu nhé?
- Cậu không được đến đây!
- Sao thế?
- Bởi bây giờ, đây là khu vực cách li đặc biệt!
- Lúc tỉnh, sao Hà không tranh thủ ra ngoài cửa để thay đổi không khí?
- Phòng cách li, cửa lúc nào cũng phải đóng kín, nó chỉ được mở khi có các nhân viên y tế đến làm nhiệm vụ!
- Thế nó có bị khóa không?
- Mình không biết! Nhưng các thầy thuốc tới đây, tất cả đều phải đeo mặt nạ!
- Chắc nom họ buồn cười lắm?
- Trông họ mờ ảo, giống hệt nhau.
- Thì đồ bảo hộ quy định buộc mọi người phải tuân theo!
- Mà này, may mà mình còn có mẹ bạn.
- Cậu nhận ra mẹ tớ?
- Mình nhận được bác qua một lần khám bệnh!
- Cậu đang mong ước điều gì, cứ nói với tớ, đừng ngại.
- Bây giờ mình chỉ muốn, nhìn thấy một tia nắng ban mai.
- Nhưng bây giờ là mùa Xuân, nắng sớm của nó yếu lắm. Chẳng rực rỡ như ánh bình minh của mùa Hè đâu!
- Nhưng là những tia nắng ấm! Luôn mang theo hơi thở của đất trời! Chỉ cần nó xuất hiện là cây cối đâm chồi, nảy lộc. Rồi tiếp đến sẽ là muôn hoa đua nở!
- Nhưng sao cứ phải là những tia nắng của mặt trời buổi sáng?
- Thì mình phải nằm ở phòng cách li này cả tuần nay rồi! Chỉ mong sao một ngày mới tới thôi. Mà ước muốn được ngắm bầu trời lúc bình minh với mình bây giờ khó quá! Chắc nó chỉ trở thành hiện thực lúc mình khỏi bệnh.
- Chắc chắn cậu sẽ có rất nhiều những khoảng khắc như vậy!
- Mình vừa nghe nhân viên y tế nói với nhau, vào sáng ngày mai sẽ mất điện toàn bộ.
- Mất điện toàn bộ?
- Mình lại phải nằm trong bóng tối một mình rồi.
- Bệnh viện còn có máy phát điện!
- Mọi người còn nói, dung lượng điện của máy phát chỉ đủ dùng cho các việc quan trọng.
- Mình sẽ nhờ mẹ chuyển cho bạn cái đèn pin để bàn!
- Mình quen rồi! Không cần đâu…”.
* *
Bình nắm rất rõ cái khe hở được tạo thành ở giữa hai dãy nhà này là do, có lần nó đã chui vào đó nhặt đồ bị rơi qua cửa sổ lúc tới chơi phòng làm việc của mẹ. Sau này thấy cái cửa sổ kính đó không còn tác dụng nữa, người ta đã dùng đinh đóng chặt nó lại.
Tối qua, lúc thay pin mới cho cái đèn để bàn, Bình thử các chức năng của đèn trong bóng tối. Lúc chuyển sang chế độ pha, vô tình luồng ánh sáng rọi thẳng vào cái gương được gắn ở cánh cửa tủ đứng. Một luồng ánh sáng đỏ rực hắt ngược lại mảng tường đối diện. Bình thần người ra nhìn nguồn ánh sáng mới được tạo thành. Một ý nghĩ chợt đến, ánh sáng này khác chi tia nắng mặt trời. Bình suy tính: “Nếu sáng mai, trước khi đưa cái đèn này cho mẹ. Mình sẽ lẻn theo lối cổng sau của bệnh viện, chui vào cái ngách nhà, đặt hướng đèn pin cho ánh sáng rọi qua cửa sổ phòng điều trị của Hà. Khi nhìn thấy nó, chắc Hà sẽ cho đó là những tia nắng ban mai!? Mình sẽ bấm điện thoại đánh thức Hà. Sau đó mình mới lấy đưa nó cho mẹ”.
Buổi sáng, Hà được tiêm thuốc điều trị sớm hơn mọi lần. Hôm nay, là ngày mẹ Bình vui mừng hơn cả. Bà mừng vì một phần vừa nhận được thông báo, các mẫu bệnh phẩm của Hà gửi đi xét nghiệm ở tuyến trên không có gì đặc biệt. Phần khác, khi bà nhận thấy Hà đã tỉnh táo rất nhiều, thân nhiệt giảm đáng kể. Trước lúc đi làm việc khác, bà cho Hà biết: “Bệnh viện sắp mất điện, cháu chịu khó nằm trong bóng tối một chút. Chốc bác sẽ đem đến cho cháu một cái đèn pin để bàn. Cái đèn do Bình chuẩn bị từ tối hôm qua!” Hà thì thào: “Không sao đâu, cháu lại thấy buồn ngủ rồi!” Nói xong, Hà nhắm luôn mắt cho mẹ Bình yên lòng.
Rồi cô bé chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Trong giấc mơ chập chờn, Hà thấy bố mẹ đứng giữa một quầng sáng mờ ảo ở phía trước mặt. Hà chạy tới, nhưng khoảng cách giữa mình và bố mẹ không hề thay đổi. Thấy bố mẹ xua tay, không muốn đón nhận mình. Hà tủi thân, òa lên nức nở. Cái điện thoại để đầu giường bất chợt đổ chuông. Hình ảnh bố mẹ tan biến thành nguồn ánh sáng chói lòa. Hà tỉnh giấc, mở mắt. Cô bé thấy những tia nắng ban mai của mùa Xuân rọi qua ô cửa kính