Có nhà 4 tầng ở Hà Nội, con tôi vẫn dọn ra chung cư ở riêng
Cùng suy ngẫm 12/07/2019 12:39
Chồng mất sớm, một mình tôi bươn chãi ở đất Hà Nội nuôi con ăn học đàng hoàng. Học xong đại học đi làm được 3 năm thì con tôi lấy vợ, 5 năm sau thì tôi có 2 đứa cháu nội, trai gái đủ cả. Bao năm tích cóp tôi cũng xây được căn nhà 4 tầng, rộng rãi ở Hà Nội trên thửa đất mà cơ quan cấp cho cán bộ, nhân viên công ty.
Cuộc sống mẹ chồng con dâu lâu lâu cũng có chút hiểu nhầm, xích mích nhưng cuối cùng đâu lại vào đấy. Tôi và con dâu cũng sống hòa thuận với nhau, con dâu cũng rất hiếu thảo và chăm lo cho tôi rất chu đáo, đầy đủ.
Gần một năm trước, con trai bảo với tôi là mua thêm một căn chung cư 3 phòng ngủ, cũng chỉ cách nhà tôi khoảng 5km. Lúc đó tôi nghĩ chắc con mua để đầu tư được giá thì bán, hoặc mua để cho thuê, kiếm thêm thu nhập. Chứ căn nhà 4 tầng, rộng hơn 40m2 thế này thì tội gì con tôi phải đi mua chung cư để ở, ở chung cư lại tốn thêm phí này phí kia nữa.
Cách đây 3 tháng, con, cháu tôi đưa tôi đi xem nhà mới. Thấy căn hộ 3 phòng ngủ đẹp, sang trọng tôi cũng thấy vui lòng và mừng thầm cho con. Bao năm tích cóp thì con tôi cũng có chút của ăn, của để.
Thế rồi, một hôm đang ăn cơm tối, con dâu tôi bảo cả nhà sẽ dọn ra căn hộ chung cư sinh sống. Tôi cũng sững người mất một lúc rồi hỏi con vì sao lại chuyển ra chung cư khi mình đang có nhà.
Con dâu tôi chỉ bảo, ở chung cư để gửi ô tô cho tiện, để đỡ mất công đi gửi xe chỗ khác, xuống tầng hầm là lấy được xe luôn.
Con trai tôi thì bảo, chuyển ra chung cư các cháu đi học cho gần trường.
Tôi buồn lắm, nhưng bỏ căn nhà, khu phố mình đã gắn bó mấy chục năm để đi làm sao được. Lại còn chuyện hương khói ông bà, tổ tiên nữa.
Lúc về nhà mới con tôi dặn: Mẹ không ra ở cùng thì cứ ở đây rồi hàng tuần con cho vợ con về thăm mẹ, lúc nào mẹ nhớ cháu thì về đón mẹ lên.
Gần 3 tuần con cháu ra ở riêng cuộc sống của tôi như đảo lộn. Mọi hôm sáng dậy sớm đi thể dục rồi ăn sáng, xong cùng mấy bà hàng xóm buôn chuyện. Trưa, tối thì nấu cơm đợi con cháu về ăn rồi cả nhà xem phim, nhìn các cháu học bài.
Giờ sáng nào cũng dậy từ rất sớm nhưng không muốn đi thể dục, nằm suy nghĩ đủ chuyện, nhớ con, nhớ cháu. Trưa nấu một nồi cơm ăn hai bữa không hết. Có hôm ăn mì tôm trừ bữa vì một mình cũng lười nấu ăn.
Nhiều đêm, trái gió trở trời lưng đau ê ẩm, chân nhức mỏi, không ai bóp chân cho, định gọi điện thoại cho con mua thuốc nhưng rồi cũng cố chịu sáng mai tự đi mua, đêm hôm gọi điện cho con lỡ đâu nó lo lắng, đi lại đêm hôm thêm nguy hiểm.
Tuần trước con tôi bảo là đi công tác, đi gấp quá không kịp sang nhà chào mẹ được. Thường thì con tôi đi công tác liên tục, có tháng cũng đi đến 4 chuyến, mỗi chuyến nhanh cũng 2 ngày. Thế nhưng, sao lần này con đi công tác mà lòng tôi bồn chồn, lo lắng, mất ăn mất ngủ.
Suy nghĩ nhiều, bồn chồn, ăn uống thất thường khiến sức khỏe tôi giảm sút. Bệnh viêm xoang tái phát làm đầu đau nhức, người mệt mỏi nhưng không dám gọi điện thoại cho con, sợ con lo lắng ảnh hưởng đến công việc, đành âm thầm chịu đau.
Tôi năm nay già rồi, căn nhà 4 tầng rộng thênh thang, một mình đêm hôm trống trải, nhớ con, thương cháu, dù chỉ cách nhau vài chục phút đi xe. Bình thường thì cũng gắng gượng được, thế nhưng ốm đau thì tủi thân, buồn lắm. Tôi nên làm thế nào bây giờ? Có nên ra chung cư ở cùng con không?
Mọi chia sẻ thông tin, bình luận, tâm sự của bạn đọc xin gửi về email: [email protected]. Hoặc gửi vào phần Ý kiến bạn đọc ở cuối bài. |