Top 10 game có thưởng khi tải về - game bài đổi thưởng tiền that

Mẹ chồng khó dễ với con dâu, con trai đòi bỏ vợ và cái kết không bất ngờ

Tôi vừa đi làm về, mẹ đã đón ngay tôi ở cổng. Nhìn dáng vẻ mẹ tôi là biết, chắc lại có chuyện rồi.

Đợi tôi cởi giày xong, mẹ liền nói: “Mày về xem vợ mày, đồ ăn nó thà đổ cho chó hàng xóm chứ không để cho tao ăn. Có phải nó xem tao còn không bằng con chó không?”.

Vợ tôi vẫn đứng nấu ăn trong bếp, không nói năng gì, mặc kệ mẹ nói gì thì nói. Nếu là mọi khi, tôi sẽ vào hỏi vợ xem đầu đuôi thế nào, nhưng hôm nay tôi có chuyện mệt mỏi ở cơ quan, thật sự không muốn hỏi han gì nữa. Tôi bảo mẹ: “Việc này để đó chút nữa con giải quyết”.

Tôi kết hôn đã hai năm. Cuộc hôn nhân này không được sự ủng hộ từ mẹ. Lý do: cô ấy là con gái của một bà mẹ đơn thân. Mẹ cô ấy trước đây từng qua lại với một người đàn ông có vợ mà sinh ra cô ấy. Vốn ở cùng khu phố, chuyện nhà khác mẹ tôi cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

4929 con dau me chong
Ảnh minh họa.

Ba tôi trước đây từng ngoại tình. Cho đến khi ba mất cách đấy hơn bốn năm, mẹ tôi vẫn còn chưa nguôi hận. Mẹ căm thù những “kẻ thứ ba”, bất kể là ai. Những người đàn bà chen chân vào gia đình người khác phá hoại. Những người đàn bà đó, bao gồm cả mẹ vợ tôi. Mẹ thường nói với tôi “mẹ nào thì con nấy”.

Tôi học chung với vợ tôi từ hồi cấp ba, nhìn thấy cô ấy đi qua những lời dèm pha miệt thị, chứng kiến cô ấy lặng lẽ tổn thương bởi miệng lưỡi người đời. Cô ấy phấn đấu hơn người, mọi thứ đều vượt trội. Cô ấy còn rất xinh đẹp, ít nói và dịu dàng.

Sau khi “bất đắc dĩ” phải đi hỏi vợ cho tôi, mẹ tôi dồn hết mọi uất ức lên nàng dâu mới. Tôi từng rất nhiều lần nói với mẹ: “Đó là vợ con, là người con yêu, không phải là “người đàn bà nào đó” để mẹ trút hận. Mẹ cô ấy cũng chưa từng làm gì có lỗi với mẹ. Ba đã mất, đã đến lúc mẹ nên buông bỏ mọi thứ được rồi”. Những lúc như thế, mẹ tôi chỉ khóc.

Đã có lần tôi nói với vợ, hay là chúng tôi ra ở riêng? Mẹ chỉ có một mình tôi, tôi muốn phụng dưỡng chăm sóc bà. Nhưng sống chung thế này, ai nấy đều mệt mỏi. Nhưng vợ tôi nói: “Anh hãy đặt mình vào vị trí của mẹ để hiểu. Chắc chắc mẹ đã bị tổn thương rất nhiều vì bị phản bội. Sống như vậy, chính mẹ là người khổ nhất. Mẹ ghét những người được sống hạnh phúc. Ở nhà, anh đừng bày tỏ tình cảm với em quá khiến mẹ khó chịu, chạnh lòng. Em sẽ từ từ lấy lòng mẹ”.

Tôi hiểu vì sao tôi yêu cô ấy. Cô ấy luôn nghĩ cho người khác, nhưng mọi việc xem ra rất khó khăn. Mẹ tôi không chịu mở lòng, ngược lại thỉnh thoảng còn đi ra ngoài nói xấu con dâu, cốt để mọi chuyện tới tai bà thông gia. Mong muốn của mẹ tôi là để cho ai đó thấy “đời mẹ ăn mặn đời con khát nước” là thế nào. Rất nhiều lần vợ tôi khóc vì uất ức tủi thân, còn tôi thì thương vợ mà không biết làm thế nào. Nếu tôi không tìm cách giải quyết vấn đề, chắc chắn một ngày vợ tôi không chịu nổi mà rời đi.

Hôm ấy, sau bữa cơm, tôi nói mẹ và vợ cùng trò chuyện.

Tôi nói với mẹ: “Con thật sự yêu vợ con, vì yêu mà cưới bất chấp mẹ không đồng ý. Nếu biết sau khi cưới về cô ấy phải chịu khổ sở như vậy thì con đã không cưới rồi. Là con bất hiếu, làm mẹ không vui. Nếu mẹ muốn, con sẽ ly hôn. Dù sao với tình cảnh này, không sớm thì muộn vợ con cũng bỏ con thôi”.

Tôi nói với vợ: “Mẹ em có thể từng sai với ai đó, nhưng em thì không làm gì sai cả. Mẹ em dù thế nào cũng đã nuôi dạy em rất tốt. Anh cảm ơn em vì đã nhẫn nhịn rất nhiều, dù buồn tủi thế nào cũng không buông lời hỗn láo. Mẹ ghét bỏ em, em vẫn thương bà, vẫn biết bà chịu nhiều tổn thương nên khó tính. Nếu là người khác đã đòi ra ở riêng. Đằng này anh bảo ở riêng em còn không chịu. Anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, nhưng cũng không thể bắt em chịu khổ. Ngày mai anh sẽ viết đơn ly hôn”.

Nói xong tôi bỏ về phòng. Vợ tôi im lặng dọn dẹp bát đũa.

Lát sau tôi thấy mẹ lên phòng, giọng mẹ có vẻ hoảng hốt:

- Mày vừa bảo là bỏ vợ đấy à. Nói bỏ là bỏ được à?

- Thì chẳng phải mẹ muốn thế hay sao?

- Mẹ nói muốn mày bỏ vợ hồi nào?

- Thì mẹ suốt ngày làm khó cô ấy, nói xấu cô ấy. Cô ấy sống vậy cũng mệt mỏi chứ. Cô ấy có làm gì đắc tội với mẹ mà cam chịu bất công mãi được. Con không bỏ cô ấy thì cô ấy cũng bỏ con. Thà con bỏ trước cho mẹ vui.

- Cái thằng điên này, mày thấy có bà mẹ chồng nào mà hoàn toàn yêu quý con dâu không? Mày cũng có thấy có bà mẹ nào muốn con mình bỏ vợ không? Thôi được rồi, từ nay mẹ không này nọ với nó nữa.

- Thôi, con bỏ vợ đi, sau này không lấy vợ nữa. Chỉ mẹ con mình ở với nhau cho yên ấm.

Mẹ nhìn tôi, liếc xéo một cái: Giỏi thì anh bỏ luôn đi tôi xem.

Từ sau hôm đó, mẹ tôi bớt khắc nghiệt với con dâu hơn. Có vài lần mẹ còn nói với dì ruột tôi: “Vợ thằng Khang nó tốt tính thật. Nói gì nó cũng không chấp”.

Thật ra đây là chiêu một anh đồng nghiệp bày cho tôi đấy. Anh ấy bảo tôi: Chú em có thương vợ đến mấy cũng đừng bênh vực vợ trước mặt mẹ, làm vậy chỉ khiến tình hình chiến sự căng thẳng thêm thôi. Nhưng trong phòng ngủ thì phải dùng hết lời ngon ngọt mà dỗ vợ. Khi căng thẳng quá, cứ quyết liệt đòi bỏ vợ cho xong. Chẳng có bà mẹ nào nỡ nhìn con cái chia ly chỉ vì mình cả. Không phải họ không biết mình quá đáng, chỉ là họ thích “được khẳng định vai trò bản thân ở trong nhà”.

Ai cũng có điểm yếu của mình. Điểm yếu của các bà mẹ, không gì khác, đó chính là hạnh phúc của những đứa con.

Theo Dân Trí

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Bà nội của các con tôi

Bà nội của các con tôi

Những câu thơ trong bài thơ “Mẹ của anh” của thi sĩ Xuân Quỳnh viết tặng mẹ chồng, mà đến nay tôi vẫn còn yêu thích.
Những mùa sắn dây bên bà

Những mùa sắn dây bên bà

Thuở còn là một cô bé lên 7, tôi đã thấy trong vườn nhà bà có những bụi sắn dây xanh mướt vươn lên trên những thân cây xoan, cây bạch đàn quanh vườn. Những thân dây leo chắc chắn, vững vàng bám chặt lấy thân cây gỗ, trải bao nắng gió mưa giông, cứ thế tốt tươi từng ngày.
Tấm lòng nhân hậu của ông tôi

Tấm lòng nhân hậu của ông tôi

Nhắc nhớ về những kỉ niệm đẹp với ông bà là cả một bầu trời kí ức tuổi thơ tôi. Bởi tôi sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương, đỡ đần của ông bà ngoại. Tuổi thơ tôi luôn gắn với hình ảnh của ông bà, nhất là ông ngoại tôi.
Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Ông tôi là người đã trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ cho đến kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, kí ức đậm sâu nhất trong ông là những năm tháng kháng chiến gian khổ mà hào hùng, và những kỉ vật vô giá với ông vẫn là những kỉ vật thời chiến. Trong đó, ấn tượng nhất là đôi dép cao su cùng ông đi qua hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc!
Bài học từ con cúi của nội tôi

Bài học từ con cúi của nội tôi

Bà nội tôi sinh 11 người con, ba tôi là út, nên khi tôi bắt đầu đi học thì bà đã ngoài 70 tuổi, nhưng bà vẫn khoẻ mạnh, hằng ngày vẫn đi giựt tàu dừa khô, làm cỏ, xới đất trồng rau trong vườn. Bà bảo, còn mạnh tay mạnh chân thì để bà làm, coi như thể dục để giãn gân giãn cốt. Với bà, chỉ có người lười, người bệnh mới nằm không, chứ còn sức thì còn làm việc, bởi lao động cũng là niềm vui.

Tin khác

Kí ức cùng ngoại

Kí ức cùng ngoại
Từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành, hình ảnh ông bà nội, ông bà ngoại luôn hằn sâu trong tâm trí mỗi người. Những kỉ niệm đẹp về bà ngoại vẫn còn nguyên trong tôi, cho dù tóc tôi đã muối tiêu và bà cũng không còn nữa.

Ông nội tôi cả đời lo cho con cháu

Ông nội tôi cả đời lo cho con cháu
Ông tôi tên là Đặng Văn Trụ, ở làng Hạ Bỳ, tổng Hạ Bỳ xưa, nay là xã Xuân Lộc, huyện Thanh thủy, tỉnh Phú Thọ, năm nay đã ngoài 80 tuổi, về hưu trên hai thập kỉ, mọi người yêu kính ông tôi gọi là cụ giáo về hưu.

Niềm vui của ông tôi

Niềm vui của ông tôi
Bà mất, con cháu ở xa về đầy đủ lo việc hiếu cho bà xong thì lại “mỗi người mỗi ngả”, còn nhà cửa, công việc, bỏ sao được. Vườn, nhà chỉ còn ông, một mình lủi thủi vào ra.

Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi
Bà ngoại tôi mất năm bà 103 tuổi. Cả một năm sau ngày bà mất, gần như nhà ngoại lúc nào cũng có người đến thắp hương. Nhiều người đến, kể những kỉ niệm về ông bà ngoại, rồi mọi người lại cùng nhau nức nở.

Tình yêu bình dị của ông bà tôi

Tình yêu bình dị của ông bà tôi
Ông Lê Đình Bạ và vợ là bà Hoàng Thị Châu, năm nay đều đã ngoài 90 tuổi. Ông từng tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương
Sinh ra và lớn lên tại một miền quê nghèo của dải đất miền Trung đầy nắng gió. Tuổi thơ tôi gắn với bao kỉ niệm đẹp về bà ngoại. Đến tận bây giờ, hình ảnh của ngoại vẫn luôn in hằn trong kí ức tôi với nhiều cảm xúc khó tả.

Bà ngoại tôi là người dũng cảm

Bà ngoại tôi là người dũng cảm
Những năm 1949-1953, quê tôi bị giặc Pháp chiếm đóng; giặc Pháp và bọn tay sai ra sức đàn áp cách mạng. Cán bộ của ta phải hoạt động bí mật. Nhiều cán bộ cách mạng của ta vô cùng gian khổ mà anh dũng.

Hình bóng bà mãi trong tim...

Hình bóng bà mãi trong tim...
Bà nội tôi tên là Hoàng Thị Liễu, người làng Tiên Hòa, xã Hà Lĩnh, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa. Cả cuộc đời bà sống thầm lặng và dành trọn yêu thương, sự hi sinh cho gia đình, cho con cháu. Tôi cảm thấy mình may mắn và tự hào vì được là cháu của bà. Những kỉ niệm về bà, với tôi, chính là món quà quý giá, chẳng gì sánh bằng.

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước
Ông tôi mất gần 10 năm nay nhưng về miền quê Đức Chánh, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi, hỏi về cụ Nguyễn Thăng Văn, ai cũng nhớ và tự hào về một người lính yêu nước thiết tha, một người con ưu tú của quê hương Đức Chánh.

Ông ngoại trong lòng tôi

Ông ngoại trong lòng tôi
Ông ngoại mất khi tôi còn rất nhỏ nhưng trong số con cháu trong nhà, tôi may mắn hơn cả, vì thường xuyên được ở cạnh và gần gũi với ông.

Những cuốn sách quý của ông tôi

Những cuốn sách quý của ông tôi
Có lẽ, niềm đam mê đọc sách trong tôi có được là từ ông. Với tôi, ông không chỉ là người yêu sách mà còn là người biết khơi dậy niềm yêu thích việc đọc cho những người xung quanh.

Chuyện về ông nội tôi

Chuyện về ông nội tôi
Ông nội tôi, cụ Hoàng Thanh Liêm, sinh ra ở làng quê nghèo thuộc xã Đốc Tín, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội. Thuở thiếu thời, ông được cha mẹ cho theo thầy học chữ quốc ngữ, khi trưởng thành, ông theo nghiệp “gõ đầu trẻ”.

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời
Bà ngoại tôi dù đã đi về miền mây trắng từ nhiều năm trước, nhưng tấm lòng nhân hậu, vị tha của bà luôn là tấm gương sáng để con cháu chúng tôi noi theo.

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi
Ông nội tôi tên Hồ Chí Trọng, người dân tộc Bru Vân Kiều mang họ Hồ ở bản miền núi Cửa Mẹc, xã Ngân Thuỷ, huyện Lệ Thuỷ, tỉnh Quảng Bình.

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại
Cứ đến ngày húy nhật ông bà ngoại, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại đến nhà cậu (em trai mẹ tôi nhưng là trưởng nam của ông bà) đông đủ cùng các cháu, chắt làm giỗ, thắp nén tâm hương tưởng nhớ bậc sinh thành. Khi công việc xong xuôi, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại ôn những kỉ niệm về ông bà.
Xem thêm
Chuyện trong ngõ nhỏ

Chuyện trong ngõ nhỏ

Hôm nay, trong một chuyến đi công tác, lúc tránh nắng bên đường, tôi tình cờ chứng kiến hình ảnh rất cảm động nhưng dung dị vô cùng. Một bà cụ cầm chiếc khăn tang buộc lên lá cờ với vẻ trang trọng và tôn kính.
Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Đến nay đã ngoài 80 tuổi, nhưng cụ Tín vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn. Tủ sách của gia đình cụ có hàng ngàn quyển. Nhìn thấy sách nhiều không còn chỗ để, cụ phải buộc lại để trên nóc tủ, cô con dâu của cụ một lần về chơi nói:
Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

cụ bà Nguyễn Thị Ba, men từng con hẻm nhỏ ở Bình Dương bán từng tờ vé số, bà giáo gieo mầm tri thức cho những mảnh đời bất hạnh tại lớp học tình thương.
Quận Kiến An, TP Hải Phòng: Điểm sáng trong phong trào đền ơn đáp nghĩa và an sinh xã hội

Quận Kiến An, TP Hải Phòng: Điểm sáng trong phong trào đền ơn đáp nghĩa và an sinh xã hội

Là một quận có bề dày truyền thống lịch sử của TP Hải Phòng, trải qua 30 năm xây dựng và phát triển, quận Kiến An đã đạt được kết quả vượt bậc trên tất cả các lĩnh vực. Không chỉ chú trọng việc phát triển kinh tế, quận Kiến An còn luôn quan tâm đến công tác an sinh xã hội, đền ơn đáp nghĩa tại địa phương.
Hải Phòng: Cảnh sát kịp thời ngăn chặn người phụ nữ định nhảy cầu quyên sinh

Hải Phòng: Cảnh sát kịp thời ngăn chặn người phụ nữ định nhảy cầu quyên sinh

Hai cán bộ công an cùng một số người dân đã kịp thời ngăn chặn, cứu được một người phụ nữ chuẩn bị nhảy cầu Bính, TP Hải Phòng.
Bình Thuân: Trao 108 phần quà cho gia đình chính sách, hộ khó khăn và người cao tuổi

Bình Thuân: Trao 108 phần quà cho gia đình chính sách, hộ khó khăn và người cao tuổi

Sáng 24/8, Trung tâm Hatha Yoga Chiêu Hân (TP Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận) đã trao 108 phần quà cho gia đình chính sách, hộ khó khăn và người cao tuổi nghèo ở xã Phan Tiến,huyện Bắc Bình. Mỗi phần quà trị giá 450.000 đồng, gồm 10kg gạo, 1 thùng mì tôm, nước mắm, đường, nước tương và 100.000 đồng tiền mặt. Ngoài ra đoàn còn tặng thêm sữa, bánh kẹo cho các bé đi theo. Tổng trị giá các phần quà gần 50 triệu đồng. Toàn bộ số quà trên do các thành viên của Trung tâm đóng góp.
Hải Phòng: Hàng trăm nghìn học sinh hân hoan trong ngày tựu trường

Hải Phòng: Hàng trăm nghìn học sinh hân hoan trong ngày tựu trường

Sáng ngày 5/9, hòa chung niềm vui trong ngày Hội đến trường của cả nước, 526.230 học sinh TP Hải Phòng đã chính thức bước vào năm học mới 2024 - 2025.
Trường THCS Thị trấn Núi Đối (Hải Phòng): Tưng bừng ngày hội khai trường, đón năm học mới

Trường THCS Thị trấn Núi Đối (Hải Phòng): Tưng bừng ngày hội khai trường, đón năm học mới

Sáng nay ngày 5/9, trường THCS Thị trấn Núi Đối (huyện Kiến Thuỵ, TP Hải Phòng) đã long trọng tổ chức Lễ khai giảng năm học mới 2024 - 2025.
Người Việt Nam đầu tiên được Nhật Bản phong Giáo sư

Người Việt Nam đầu tiên được Nhật Bản phong Giáo sư

TS Đặng Lương Mô là người Việt Nam đầu tiên được Nhật Bản phong Giáo sư (GS). Bởi, ông đã công bố hơn 300 công trình khoa học, sáng tạo mạch điện tử Dang Model nổi tiếng, cả thế giới tin dùng. GS Đặng Lương Mô còn góp phần quan trọng chế tạo “con chíp” điện tử đầu tiên thương hiệu “Made in Viet Nam”.
Phiên bản di động