Bà ngoại tôi
Tâm sự 26/04/2024 13:42
Tôi luôn tự hào, nể phục về bà ngoại. Bà ngoại khiến tôi thay đổi, mạnh mẽ hơn, sống tốt hơn và suy nghĩ thấu đáo hơn, đó là tiền đề mở ra rất nhiều trang tươi đẹp trong tương lai của cuộc đời.
Bà ngoại tôi tên là Nguyễn Thị Cẩn, sống tại thôn Bích Bắc, làng Bích Trâm, xã Điện Hòa, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. Bà được Nhà nước phong tặng danh hiệu Bà Mẹ Việt Nam anh hùng.
Lúc còn khỏe, dáng người bà cao gầy với mái tóc pha sương nay bạc màu mây trắng. Đôi mắt bà nhìn đã kém không còn tinh tường như xưa nữa, cái lưng đã còng, còn bàn tay, bàn chân bà đã nổi rõ những đường gân dưới lớp da mỏng. Khuôn mặt bà có rất nhiều nếp nhăn. Mỗi khi bà cười, những nếp nhăn đó lại hằn lên thành nếp rất rõ. Những lúc buồn, đôi mắt bà đăm chiêu như phản chiếu lên những tháng ngày lăn lộn vất vả vì miếng cơm manh áo. Nhưng bà lại rất thân thiện, với sự nồng nhiệt dành cho cuộc sống được bộc lộ theo rất nhiều cách khác nhau. Những ngày thơ ấu, tôi được sống trong vòng tay yêu thương của bà. Thấy tôi chưa đúng hoặc làm sai việc gì thì bà bảo ban khuyên nhủ. Những bài hát ru êm dịu của bà đã đưa tôi vào giấc ngủ say hàng đêm. Đến lúc lớn, bà đã dạy cho tôi nữ công gia chánh, bà còn dạy tôi ý tứ, nết na, dạy chị em tôi cách sống nhân hậu, biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Bà còn thể hiện những bài học, lời khuyên nhủ qua những câu thành ngữ, tục ngữ, ca dao. Bà con, hàng xóm láng giềng ai cũng quý mến bà ngoại tôi.
Bà nuôi lớn 9 người con, rồi giúp các con nuôi cả những đứa cháu, rồi còn chăm sóc ông ngoại hay ốm đau nữa. Tôi luôn cảm thấy mình may mắn và có một tuổi thơ hạnh phúc vì được lớn lên cùng bà. Bà làm việc chăm chỉ, cười to, và không bao giờ sợ những gì cuộc sống mang đến cho mình. Tôi khâm phục và phát thèm tình cảm ông bà ngoại dành cho nhau. Ông bà cứ tranh làm việc hộ nhau, không ai muốn người kia phải động tay, động chân. Bà chăm sóc ông bằng tất cả tình yêu thương bất kể là sáng sớm hay đêm khuya. Mỗi khi trái gió trở trời, vết thương do chiến tranh để lại, ông đau đớn khủng khiếp. Nhờ có bà chăm sóc mà cơn đau đã qua đi trong niềm hạnh phúc vô bờ cho đến tận lúc ông ngoại về với thế giới bên kia.
Bà ngoại tôi còn nhớ như in cái ngày nhận được giấy báo tử lần lượt của 4 người con, hồn bà như lìa khỏi xác, bước chân dường như không thể trụ vững. Bà tưởng đất dưới chân sụt lún, mắt bà hoa lên rồi ngất xỉu trên thềm nhà, chỉ đến khi nghe thấy tiếng khóc của các con, bà mới choàng tỉnh dậy. Nhìn hai đứa con còn nhỏ, mặt mũi, chân tay lem luốc, tâm can người mẹ như được tiếp thêm luồng sinh khí mới. Cứ thế, bà trở thành người phụ nữ cứng rắn lúc nào không hay. Bà tần tảo một sương hai nắng cốt sao để đủ cơm cho cả nhà. Các con ngày một khôn lớn trên những cơ cực của bà. Lúc khỏe mạnh đã vậy, những lúc con ốm đau thân gầy của bà lại càng như cánh vạc còm cõi thức suốt đêm. Nhưng càng vất vả bao nhiêu thì nghị lực vươn lên của bà lại càng phi thường bấy nhiêu. Không kêu than, không trách phận, tình thương với các con lại càng nhân lên, nhân lên gấp bội. Các cậu, các dì được bà chăm chút, nuôi ăn học thành tài. Dường như khi con người ta sống trong cái khốn khó của thời kì chiến tranh loạn lạc thì nghị lực ấy càng dẻo dai thì phải. Giữa cái khó khăn của thời kì còn nhiều đói khổ, ngoài việc lo sao cho đủ no, bà lại chạy đôn, chạy đáo để lo cho các con được đầy đủ. Hàng đêm khi các con ngủ, đó là lúc bà sống cho riêng mình. Bà nhớ 4 người con đã hi sinh, tiếng khóc không thể phát ra thành lời. Bà lật giở từng kỉ niệm, từ cái áo đến cái thư gửi về từ chiến trường bà luôn giữ bên mình như báu vật, nét chữ của các con, tất cả tạo cho bà thêm sức mạnh, nghị lực để bà sống tiếp. Kể cả khi chiến tranh đã đi qua nhưng nỗi nhớ các con chưa bao giờ nguôi ngoai trong bà. Giờ nghĩ lại, bà cũng không thể hiểu, mình đã lấy đâu ra nhiều sức mạnh đến thế!…
Tình cảm gia đình giúp chúng ta bước đi trong cuộc sống này, qua mọi khó khăn. Chính tình cảm quá lớn của bà tôi đối với ông, đối với mọi người và đối với cuộc đời đã giúp bà có một tâm hồn thanh thản đến vậy. Chính tình cảm yêu thương của bà là tấm gương để các con, các cháu noi theo, học tập. Hình ảnh bà luôn in sâu vào trí nhớ tôi và suốt đời tôi sẽ nhớ mãi những tháng năm được sống bên bà. Tôi rất may mắn và hạnh phúc khi có một người bà như thế.