Còn lại yêu thương
Nhịp sống văn hóa 23/10/2023 10:20
Với tập này, tôi mượn ngôn từ của nhà thơ Tố Hữu để nói rằng: “Còn lại yêu thương” - là tiếng nói hồn nhiên của tâm hồn Nguyễn Sỹ Bình. Hơn hẳn tập đầu tay, tập thơ này khá đa thể loại, ngôn ngữ dồi dào, phong phú diễn đạt tất cả những sản phẩm của nhận thức tưởng tượng và sáng tạo cùng một chủ đích yêu thương mà những điều thiêng liêng, huyền diệu nhất trong tâm hồn anh được thể hiện viên mãn. Nguyễn Sỹ Bình đa tình. Anh chọn thơ để gửi gắm cái tình. Anh yêu nước non mình: Đất nước tôi trời xanh biển rộng/ Với con người và cảnh đẹp thiên nhiên/ Yêu biết bao khi đất nước đứng lên/ Đã chuyển mình hoá Rồng thời đại. Là làng quê thân yêu nơi thầy u sinh ra anh; nuôi anh khôn lớn trưởng thành với vô vàn thân thương gian khó. Bện mãi trong anh là: Con đường làng những viên gạch lát nghiêng/ Đã trải qua biết bao mùa mưa nắng... Đám trẻ chúng tôi thường rủ nhau chơi/ Các trò chơi từ cha ông truyền lại/ Pháo đất, đánh khăng, thả diều không ngại/ Bùn đất bôi lem lấm láp mặt mày…
Yêu thương không chỉ là cảm xúc, nó cũng chính là nhận thức, là tâm đức, lương tri, phúc đức nhân tình của con người. Thiếu yêu thương là sự thâm hụt khó nên người tử tế có nghĩa có tình, có trước có sau. Niềm yêu của anh, tình yêu thương của anh đều rất đỗi hồn nhiên, nó biểu đạt trên con chữ, qua ngôn từ chỉnh chuẩn trong hết thảy các bài thơ...
Tình yêu ý thức trong suốt cuộc đời anh, anh luôn biểu hiện các cảm xúc nội tâm, những cảm nhận khởi phát từ lòng mình với bạn gái thân yêu nên ngôn ngữ thơ luôn có thần: Anh trở về thăm lại những năm xưa/ Tìm dư âm những tháng ngày niên thiếu/ Mong gặp em với nụ cười hàm tiếu/ Mắt rạng ngời khi mình gặp lại nhau.../ Và rồi... Ngày trở về thấy lòng thật xốn xang/ Thấy mất mát ở sâu nơi tiềm thức/ Giữa kí ức và cuộc sống hiện thực/ Giữ cho mình một khoảng nhớ bâng khuâng.
Nguyễn Sỹ Bình rất chung thành với trái tim của mình, nó thực sự là tiếng nói của yêu thương: Em à mình yêu nhau thôi/ Đã bao lâu rồi anh chờ đợi đấy/ Mà sao lòng anh cảm thấy/ Em vẫn như còn thử thách tình anh/ Anh trái tim rất mong manh/ Chờ đợi em đập thăng trầm từng lúc/ Lúc tiếng thanh, lúc trầm đục/ Thanh bởi vui, buồn trầm đục đấy em...
Nguyễn Sỹ Bình hệt như con ong hút nhụy từ những bông hoa của đời sống, chan chứa nỗi niềm để đau đáu nỗi lòng yêu thương: Anh yêu em như người cần không khí/ Mang lại sự sống cho kiếp nhân sinh/ Như ánh nắng vàng mỗi sáng bình minh/ Như dòng máu đang chảy trong cơ thể.
Tình thơ của Nguyễn Sỹ Bình là tình thơ rất đỗi hồn nhiên, bình dị và nhân văn; anh yêu đời, yêu người, đằm thắm: Cứ ngỡ đã qua rồi nỗi nhớ/ Khi không còn bước chung đường/ Bao tâm tư, bao tháng ngày ấp ủ/ Giờ lặng câm nhìn vạt nắng cuối ngày/ Thương một người, thương mãi tận mai đây/ Nên muốn quên, lại tăng thêm nỗi nhớ/ Vẫn biết tình yêu muôn đời, muôn thuở/ Hợp rồi tan, tan rồi hợp lẽ thường/ Nhưng nặng lòng nên nỗi nhớ cứ vương/ Cứ ẩn hiện, lén đâm vào tâm khảm/ Ta giận mình vì đã không dũng cảm/ Cháy hết mình cho một mối nhân duyên/ Để hôm nay mang nặng nỗi ưu phiền/ Đã buông bỏ… sao lòng… không buông bỏ?
Nguyễn Sỹ Bình chọn thơ để bộc lộ lòng mình. “Còn lại yêu thương” tên tập thơ như một lễ nhân sinh, rất đỗi con người. Trữ tình cảm là nhịp đập của trái tim người viết. Xin chúc mừng nhà thơ rất trẻ nhưng khá tài hoa!