Top 10 game có thưởng khi tải về - game bài đổi thưởng tiền that

Nhớ về một kỉ niệm sâu sắc với nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu

Đồng chí Lê Khả Phiêu, Nguyên Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, sau một thời gian lâm bệnh nặng, mặc dù được Đảng, Nhà nước, các giáo sư, bác sỹ tận tình cứu chữa, nhưng do tuổi cao sức yếu, đã từ trần vào hồi 02 giờ 52 phút ngày 7/8/2020, tại Hà Nội.

Đồng chí Lê Khả Phiêu sinh ngày 27/12/1931, tại xã Đông Khê, huyện Đông Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Được bầu làm Tổng Bí thư từ tháng 12/1997 đến tháng 4/2001. Đồng chí đã lãnh đạo toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta đạt được nhiều thành tựu to lớn trong sự nghiệp đổi mới, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

Riêng đối với tôi, nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu là một vị lãnh đạo rất đáng kính trọng nhưng cũng rất gần gũi, dễ mến. Tôi từng có một kỷ niệm sâu sắc và không thể nào quên với ông.Nói đúng hơn, với cái tính giản dị, sâu sát, đời thường và rất quan tâm đến báo chí, nguyên Tổng Bí thư đã “cứu nguy” cho tôi một bàn thua khó gỡ trong cuộc đời làm báo của mình. Xin kể ra đây cùng các bạn như một cách để tưởng nhớ về ông.

“Vấn nạn” của một thời...

Dạo đó là năm 2000, khi tôi còn công tác tại Hội Nhà báo tỉnh Thanh Hóa.Hồi đó xã hội đang có “vấn nạn” ngoại cảm.Rất nhiều “nhà ngoại cảm” nổi lên với đủ thứ tài bói toán, gọi hồi, tìm mồ mả thất lạc, nói chuyện được với "người cõi âm".Thậm chí có người còn có tài “hô mưa gọi gió” chẳng kém gì Tề thiên Đại thánh trong truyện Tây du ký. Thời gian này các “nhà ngoại cảm” được rất nhiều người tôn sùng, tin tưởng tuyệt đối>Trong đó có nhiều đại gia, người “tai to mặt lớn”, có địa vị xã hội cũng tung hô, cầu cạnh, mời mọc, nhờ vả và đáp ứng mọi yêu cầu của các “nhà ngoại cảm”. Khiến họ tha hồ tung hoành ngang dọc làm mưa làm gió, gây nhiều hệ lụy cho xã hội và bức xúc cho người dân... Trước thực trạng đó, có nhiều nhà báo cũng muốn viết bài điều tra, phanh phui, nhưng còn ngần ngại vì “đấu tranh tránh đâu”, bởi ngoại cảm gần như là một địa hạt “cấm kỵ” đối với báo chí...

Trong số các “nhà ngoại cảm” có “cô Phương” ở Thanh Hoá được đồn đại là có biệt tài “gọi hồn người chết”, dù mới chết hay chết đã lâu, và dù chết gần hay xa, thậm chí chết tận bên Nhật, bên Mỹ… cô cũng gọi được hồn về cho người thân “nói chuyện”. “Cô Phương” nổi lên như một hiện tượng, đến nỗi người ta đã cho thành lập nhiều đoàn nghiên cứu về “cô”, sau đó in tài liệu tán dương, phát tán khắp nơi, gây xôn xao dư luận. Vì vậy ngày càng có rất nhiều người ở khắp xa gần kéo về để nhờ cô gọi hồn, gây mất an ninh trật tự và hoang mang trong nhân dân...

2132 z201 le
Tác giả chụp ảnh kỷ niệm với nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu

Trước thực trạng đó, là một nhà báo đã có nhiều năm hành nghề, tôi quyết tâm tìm hiểu sự thực hiện tượng “Cô Phương Thanh Hoá” để nêu ra trước công luận.

Sau hai ngày đóng vai một “con nhang đệ tử” đang có nhu cầu gọi hồn người nhà, tôi lê la khắp “Đại bản doanh” của “Cô Phương” đóng ở xã Hoàng Long, thuộc địa phận huyện Hoàng Hoá, tỉnh Thanh Hoá, nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất của các bác xe ôm, bà bán nước, cô bán cơm, anh chữa xe…ca ngợi “Cô Phương” (sau này với biết toàn là “chân gỗ” của cô ta). Tôi bắt đầu tham dự một buổi gọi hồn của “cô Phương”...

Tìm ra chiêu thức của “cô”

“Cô Phương” là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dong dỏng cao, nét mặt đẹp và sắc sảo. Cô hành nghề rất thành thục, “làm việc” không ngừng, liên tiếp cứ hồn này “thăng”, hồn sau lại “nhập”. Quan sát một hồi, tôi nhận ra rằng, “cô Phương” quả là láu cá. Cô ta cứ kêu bừa một cái tên hú họa nào đó, ai trùng tên thì nhận, cô sẽ “trông mặt mà bắt hình dong”, bịa chuyện tào lao na ná giống nhau, chủ yếu là khóc lóc những nhớ cùng thương, còn mọi người gặp “hồn” nhà mình thì mừng quýnh, mấy ai còn tâm trí đâu mà suy xét…Chính điểm này làm cho cô nổi tiếng là “gọi hồn không cần hỏi tên tuổi”.

Biết thóp vậy, tôi đã tương kế tựu kế, nhận bừa một cái tên và nói là đó là người anh liệt sỹ của mình.Cô Phương đã trúng kế, vừa khóc vừa cười nhận em và kể huyên thiên những chuyện chiến đấu và những nhớ cùng thương.Phải tới mười phút sau “hồn” mới “thăng” sau khi bắt tay tôi đàng hoàng và hẹn gặp lại…

Thế là đã rõ “cô Phương” gọi hồn ra sao.Sau đó tôi còn gặp thêm một số nhân chứng nữa và gặp cả chính quyền địa phương.Đã có đủ tư liệu, tôi bắt tay vào viết phóng sự “Sự thật về hiện tượng “cô Phương” - Khả năng kỳ lạ hay trò lừa đảo?”. Tôi dồn hết cả tâm huyết của mình vào bài viết. Bài viết xong, tôi hăng hái gửi ngay tới vài tòa soạn báo địa phương. Nhưng tôi như bị dội gáo nước lạnh vào đầu: Các toà soạn đều trả lời bài báo không đăng được. Không nản chí, tôi bèn gửi đi một số tờ báo trung ương, nhưng vẫn không được đăng, trong đó tiếc nhất có tờ báo V. Một biên tập viên cho biết bài phóng sự đã được lên khuôn song lại phải bóc ra vì “có ai đó ở cấp trên gọi điện thoại tới…”

Thất vọng, với nỗ lực cuối cùng, tôi gửi bài tới tờ “Nhà báo và Công luận”.Sau đó tôi được chị Tổng Biên tập gọi điện hỏi thêm một số chi tiết trong bài. Chị cho biết hiện nay “ngoại cảm” đang là một “vùng nhạy cảm”, và “cô Phương” Thanh Hoá đang nổi danh như cồn, nên bài viết sẽ rất khó đăng. Nhưng chị sẽ hết sức cố gắng…

Sau nhiều ngày thấp thỏm chờ đợi, niềm vui của tôi vỡ òa khi Chuyên san“Nhà báo và Công luận” số cuối tháng 9/2000 đã đăng bài viết trên. Tôi chưa kịp tận hưởng nỗi mừng thì ngay ngày hôm sau, Hội Nhà báo Thanh Hoá, nơi tôi công tác đã nhận được nhiều ý kiến phản đối bài báo. Tỉnh uỷ Thanh Hoá cũng nhận được nhiều ý kiến phản đối.Trong đó có ý kiến đề nghị xem xét lại trình độ, tư cách nhà báo và động cơ của người viết bài phóng sự. Ngày hôm sau nữa, Tổng biên tập Nhà báo và Công luận điện vào nói: “Gay quá em ạ, có nhiều nhà khoa học phản đối, cho là bài viết báo sai sự thật, không trung thực, viết với ý đồ xấu. Em phải chuẩn bị tường trình đi nhé…”.Riêng bản thân tôi cũng nhận được một số ý kiến phản đối khá gay gắt, bảo rằng tôi là loại nhà báo rởm,viết bậy bạ, thậm chí có người gọi điện đe dọa, hỏi tôi có muốn yên thân mà hành nghề nữa hay không. Có một nhà khoa học làm việc tại“Trung tâm Tiềm năng...” là giáo sư P cũng viết thư cho tôi, khẳng định tôi viết sai sự thực và đòi gặp để đối chất… Tình hình rất căng thẳng.Nhiều người quen không dám tiếp xúc với tôi, nhiều người khác nhìn tôi với con mắt ái ngại, dè chừng,cảnh giác.

Tuy nhiên, tôi vẫn vững tin là mình viết đúng. Vốn đã tìm hiểu nhiều về tôn giáo, tín ngưỡng và đang theo học lớp Cao học Tôn giáo tại Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh, tôi có nhiều kiến thức về lĩnh vực này. Tôi đem nội dung bài báo trao đổi với nhiều giáo sư, tiến sĩ, nhiều nhà nghiên cứu tôn giáo, trong đó có Giáo sư Đỗ Nghiêm Vạn, một trong những giáo sư đầu ngành về tôn giáo. Các vị đều đồng tình với bài viết của tôi. Giáo sư, tiến sỹ Đỗ Quang Hưng, Giám đốc Viện Tôn giáo còn gặp gỡ, trao đổi với tôi để có thêm thông tin, chuẩn bị thành lập đoàn nghiên cứu về tôn giáo, tín ngưỡng tại Thanh Hoá…

Một lời của Tổng Bí thư, trắng đen đã rõ

Những ngày tiếp theo sự căng thẳng vẫn kéo dài, thậm chí tôi còn nhận được nhiều cuộc điện thoại với hàm ý đe dọa, bắt phải cải chính bài báo. Trước tình hình đó, gia đình không dám cho tôi đi ra ngoài vì sợ bị hành hung. Các anh em cơ quan, đồng nghiệp đã phải lên phương án bảo vệ tôi...

Cho đến một hôm, Tổng biên tập Nhà báo và Công luận lại gọi điện về.Tôi hồi hộp nghe. Giọng vui mừng, chị Tổng Biên tập báo tin: “Mừng quá em ạ, hôm nay trong một cuộc họp giao ban báo chí, đồng chí Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu đã đến tham dự. Đồng chí đã phát biểu khá dài, trong đó có đề cập đến báo báo “Hiện tượng Cô Phương Thanh Hóa...” đồng chí đã nhấn mạnh rằng: “Gần đây, có nhiều cán bộ đảng viên tha hoá, mất lòng tin, xa rời thực tế, chạy theo mê tín dị đoan, bói toán nhảm nhí. Báo Nhà báo và Công luận đã có bài báo “Hiện tượng cô Phương Thanh Hoá…”.Đây là một bài báo tốt, vạch trần thủ đoạn lừa đảo, có tác dụng cảnh tỉnh cho nhiều người.Tôi hoan nghênh báo, hoan nghênh phóng viên đã có bài viết trên.Đã là nhà báo thì phải dũng cảm, không được run tay cùn bút trước mọi thế lực xấu”. Như vậy Tổng Bí thư đã khẳng định bài báo của chúng ta là rất tốt. Chị chúc mừng em nhé…”.

Nghe xong, tôi như trút được gánh nặng ngàn cân trong lòng. Tôi vội nói cho gia đình biết, cả nhà ai cũng vui mừng. Còn tôi thì lấy xe đàng hoàng đi ngay ra phố, đến báo tin mừng cho bạn bè rồi đến cơ quan. Ai cũng cùng chia vui với tôi. Những ý kiến phản hồi đã theo nhau chấm dứt. Tôi có cảm giác giống như mình vừa được minh oan.Nhiều người trước đây tỏ ra dè dặt, cảnh giác thì nay lại vồn vã với tôi. Mấy ngày sau, báo Công an TP Hồ Chí Minh, Công an nghệ An, Công an Thanh Hoá… lần lượt đăng lại bài báo “Hiện tượng cô Phương…”. Rồi nhiều tờ báo khác cũng lần lượt có bài viết vạch trần sự lừa đảo của “Cô Phương”. Trắng đen cuối cùng đã rõ ràng…

Những năm sau này, tôi chuyển ra công tác tại Báo Điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam, có điều kiện viết nhiều hơn về đề tài xây dựng Đảng, do đó tôi có lần được trực tiếp phỏng vấn nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu. Sau khi phỏng vấn, với lòng biết ơn, tôi đã nhắc lại chuyện ông từng cứu vãn sự nghiệp làm báo của tôi với bài phát biểu về bài báo “Hiện tượng cô Phương Thanh Hóa” năm xưa. Ông tỏ ra rất ngạc nhiên và thú vị, và cho biết hồi đó ông chẳng hề biết về tác giả, chỉ đọc bài báo và thấy tốt thì có nhận xét như vậy, nay với biết tác giả của bài báo.Sau câu chuyện, ông dặn tôi nếu rỗi thì cứ đến với ông để cùng nói chuyện về báo chí.Từ đó tôi thỉnh thoảng có dịp lại đến nhà thăm ông ở phố Lý Nam Đế, Hà Nội và lần nào cũng được ông niềm nở đón tiếp và chuyện trò rất thân mật.

Qua nhiều năm tháng, tôi đã trưởng thành hơn.Và trong hành trang làm báo của mình, kỷ niệm sâu sắc về bài báo không thể nào quên đó đã động viên tôi rất nhiều, giúp tôi vượt qua những trở ngại trong việc hành nghề. Mỗi lần nhớ lại những câu phát biểu của Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu: “Đây là một bài báo tốt, vạch trần thủ đoạn lừa đảo, có tác dụng cảnh tỉnh cho nhiều người. Tôi hoan nghênh báo, hoan nghênh phóng viên có bài viết trên. Là nhà báo thì không được run tay cùn bút trước những thế lực xấu”, tôi lại thầm cảm ơn người Tổng Bí thư đã quan tâm đến báo chí, cứu tôi một bàn “thua khó gỡ” trong cuộc đời làm báo của mình. Nay ông đã đi xa, tôi sẽ mãi nhớ về hình ảnh con người đáng kính đáng yêu đó và nhủ thầm còn ngày nào cầm bút, cũng sẽ cố gắng hết mình để viết nên những bài báo trung thực phục vụ đông đảo nhân dân, không run tay, cùn bút trước bất kỳ sự đe dọa nào…

Đào Nguyên Lan

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Bà nội của các con tôi

Bà nội của các con tôi

Những câu thơ trong bài thơ “Mẹ của anh” của thi sĩ Xuân Quỳnh viết tặng mẹ chồng, mà đến nay tôi vẫn còn yêu thích.
Những mùa sắn dây bên bà

Những mùa sắn dây bên bà

Thuở còn là một cô bé lên 7, tôi đã thấy trong vườn nhà bà có những bụi sắn dây xanh mướt vươn lên trên những thân cây xoan, cây bạch đàn quanh vườn. Những thân dây leo chắc chắn, vững vàng bám chặt lấy thân cây gỗ, trải bao nắng gió mưa giông, cứ thế tốt tươi từng ngày.
Tấm lòng nhân hậu của ông tôi

Tấm lòng nhân hậu của ông tôi

Nhắc nhớ về những kỉ niệm đẹp với ông bà là cả một bầu trời kí ức tuổi thơ tôi. Bởi tôi sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương, đỡ đần của ông bà ngoại. Tuổi thơ tôi luôn gắn với hình ảnh của ông bà, nhất là ông ngoại tôi.
Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Ông tôi là người đã trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ cho đến kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, kí ức đậm sâu nhất trong ông là những năm tháng kháng chiến gian khổ mà hào hùng, và những kỉ vật vô giá với ông vẫn là những kỉ vật thời chiến. Trong đó, ấn tượng nhất là đôi dép cao su cùng ông đi qua hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc!
Bài học từ con cúi của nội tôi

Bài học từ con cúi của nội tôi

Bà nội tôi sinh 11 người con, ba tôi là út, nên khi tôi bắt đầu đi học thì bà đã ngoài 70 tuổi, nhưng bà vẫn khoẻ mạnh, hằng ngày vẫn đi giựt tàu dừa khô, làm cỏ, xới đất trồng rau trong vườn. Bà bảo, còn mạnh tay mạnh chân thì để bà làm, coi như thể dục để giãn gân giãn cốt. Với bà, chỉ có người lười, người bệnh mới nằm không, chứ còn sức thì còn làm việc, bởi lao động cũng là niềm vui.

Tin khác

Kí ức cùng ngoại

Kí ức cùng ngoại
Từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành, hình ảnh ông bà nội, ông bà ngoại luôn hằn sâu trong tâm trí mỗi người. Những kỉ niệm đẹp về bà ngoại vẫn còn nguyên trong tôi, cho dù tóc tôi đã muối tiêu và bà cũng không còn nữa.

Ông nội tôi cả đời lo cho con cháu

Ông nội tôi cả đời lo cho con cháu
Ông tôi tên là Đặng Văn Trụ, ở làng Hạ Bỳ, tổng Hạ Bỳ xưa, nay là xã Xuân Lộc, huyện Thanh thủy, tỉnh Phú Thọ, năm nay đã ngoài 80 tuổi, về hưu trên hai thập kỉ, mọi người yêu kính ông tôi gọi là cụ giáo về hưu.

Niềm vui của ông tôi

Niềm vui của ông tôi
Bà mất, con cháu ở xa về đầy đủ lo việc hiếu cho bà xong thì lại “mỗi người mỗi ngả”, còn nhà cửa, công việc, bỏ sao được. Vườn, nhà chỉ còn ông, một mình lủi thủi vào ra.

Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi
Bà ngoại tôi mất năm bà 103 tuổi. Cả một năm sau ngày bà mất, gần như nhà ngoại lúc nào cũng có người đến thắp hương. Nhiều người đến, kể những kỉ niệm về ông bà ngoại, rồi mọi người lại cùng nhau nức nở.

Tình yêu bình dị của ông bà tôi

Tình yêu bình dị của ông bà tôi
Ông Lê Đình Bạ và vợ là bà Hoàng Thị Châu, năm nay đều đã ngoài 90 tuổi. Ông từng tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương
Sinh ra và lớn lên tại một miền quê nghèo của dải đất miền Trung đầy nắng gió. Tuổi thơ tôi gắn với bao kỉ niệm đẹp về bà ngoại. Đến tận bây giờ, hình ảnh của ngoại vẫn luôn in hằn trong kí ức tôi với nhiều cảm xúc khó tả.

Bà ngoại tôi là người dũng cảm

Bà ngoại tôi là người dũng cảm
Những năm 1949-1953, quê tôi bị giặc Pháp chiếm đóng; giặc Pháp và bọn tay sai ra sức đàn áp cách mạng. Cán bộ của ta phải hoạt động bí mật. Nhiều cán bộ cách mạng của ta vô cùng gian khổ mà anh dũng.

Hình bóng bà mãi trong tim...

Hình bóng bà mãi trong tim...
Bà nội tôi tên là Hoàng Thị Liễu, người làng Tiên Hòa, xã Hà Lĩnh, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa. Cả cuộc đời bà sống thầm lặng và dành trọn yêu thương, sự hi sinh cho gia đình, cho con cháu. Tôi cảm thấy mình may mắn và tự hào vì được là cháu của bà. Những kỉ niệm về bà, với tôi, chính là món quà quý giá, chẳng gì sánh bằng.

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước
Ông tôi mất gần 10 năm nay nhưng về miền quê Đức Chánh, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi, hỏi về cụ Nguyễn Thăng Văn, ai cũng nhớ và tự hào về một người lính yêu nước thiết tha, một người con ưu tú của quê hương Đức Chánh.

Ông ngoại trong lòng tôi

Ông ngoại trong lòng tôi
Ông ngoại mất khi tôi còn rất nhỏ nhưng trong số con cháu trong nhà, tôi may mắn hơn cả, vì thường xuyên được ở cạnh và gần gũi với ông.

Những cuốn sách quý của ông tôi

Những cuốn sách quý của ông tôi
Có lẽ, niềm đam mê đọc sách trong tôi có được là từ ông. Với tôi, ông không chỉ là người yêu sách mà còn là người biết khơi dậy niềm yêu thích việc đọc cho những người xung quanh.

Chuyện về ông nội tôi

Chuyện về ông nội tôi
Ông nội tôi, cụ Hoàng Thanh Liêm, sinh ra ở làng quê nghèo thuộc xã Đốc Tín, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội. Thuở thiếu thời, ông được cha mẹ cho theo thầy học chữ quốc ngữ, khi trưởng thành, ông theo nghiệp “gõ đầu trẻ”.

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời
Bà ngoại tôi dù đã đi về miền mây trắng từ nhiều năm trước, nhưng tấm lòng nhân hậu, vị tha của bà luôn là tấm gương sáng để con cháu chúng tôi noi theo.

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi
Ông nội tôi tên Hồ Chí Trọng, người dân tộc Bru Vân Kiều mang họ Hồ ở bản miền núi Cửa Mẹc, xã Ngân Thuỷ, huyện Lệ Thuỷ, tỉnh Quảng Bình.

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại
Cứ đến ngày húy nhật ông bà ngoại, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại đến nhà cậu (em trai mẹ tôi nhưng là trưởng nam của ông bà) đông đủ cùng các cháu, chắt làm giỗ, thắp nén tâm hương tưởng nhớ bậc sinh thành. Khi công việc xong xuôi, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại ôn những kỉ niệm về ông bà.
Xem thêm
Chuyện trong ngõ nhỏ

Chuyện trong ngõ nhỏ

Hôm nay, trong một chuyến đi công tác, lúc tránh nắng bên đường, tôi tình cờ chứng kiến hình ảnh rất cảm động nhưng dung dị vô cùng. Một bà cụ cầm chiếc khăn tang buộc lên lá cờ với vẻ trang trọng và tôn kính.
Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Đến nay đã ngoài 80 tuổi, nhưng cụ Tín vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn. Tủ sách của gia đình cụ có hàng ngàn quyển. Nhìn thấy sách nhiều không còn chỗ để, cụ phải buộc lại để trên nóc tủ, cô con dâu của cụ một lần về chơi nói:
Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

cụ bà Nguyễn Thị Ba, men từng con hẻm nhỏ ở Bình Dương bán từng tờ vé số, bà giáo gieo mầm tri thức cho những mảnh đời bất hạnh tại lớp học tình thương.
610 phần quà Trung thu cho các em học sinh vùng xa, trẻ em nghèo Bình Thuận

610 phần quà Trung thu cho các em học sinh vùng xa, trẻ em nghèo Bình Thuận

Chiều ngày12/9, Hội Thiện nguyện Lan tỏa yêu thương đã tổ chức trao quà cho các em học sinh trường tiểu học Tân Thắng 2, Hàm Tân.Mỗi phần quà gồm bánh Trung thu bánh kẹo, nước ngọt, xôi mặn và lồng đèn. Dự buổi trao quà có đại diện lãnh đạo xã Tân Thắng, các thầy cô giáo, các phụ huynh, các em học sinh trong trường và các bé mẫu giáo. Tổng cộng có 410 phần quà với mỗi phần quà trị giá 150.000 đồng.
Trường Đại học Hàng hải Việt Nam ủng hộ đồng bào bị thiệt hại do bão lũ 200 triệu đồng

Trường Đại học Hàng hải Việt Nam ủng hộ đồng bào bị thiệt hại do bão lũ 200 triệu đồng

Với tinh thần “lá lành đùm lá rách”, “nhường cơm sẻ áo”, trường Đại học Hàng hải Việt Nam đã trao 200 triệu đồng ủng hộ đồng bào miền Bắc sớm khắc phục hậu quả, ổn định cuộc sống sau bão.
Phòng Tham mưu, Công an Bình Thuận: Trao tiền hỗ trợ xây dựng "Nhà nhân ái"

Phòng Tham mưu, Công an Bình Thuận: Trao tiền hỗ trợ xây dựng "Nhà nhân ái"

Sáng 13/9, tại UBND thị trấn Thuận Nam, Phòng Tham mưu, Công an tỉnh Bình Thuận đã tổ chức buổi trao tiền hỗ trợ xây dựng công trình "Nhà nhân ái " cho ông Hồ Quốc Nam, ở. khu phố Lập Hòa, thị trấn Thuận Nam, huyện Hàm Thuận Nam. Về dự có lãnh đạo Đảng ủy lãnh đạo phòng PV01, lãnh đạo các phòng, ban liên quan, Công an huyện Hàm Thuận Nam, lãnh đạo địa phương....
Nhiều điểm tập kết xe rác chưa hợp lí

Nhiều điểm tập kết xe rác chưa hợp lí

Từ lâu, khi lưu thông trên một số tuyến đường tại TP Hồ Chí Minh, tôi quan sát thấy có nhiều điểm tập kết xe rác của các tổ vệ sinh, trực thuộc Công ty TNHH MTV Môi trường Đô thị thành phố, được bố trí không hợp lí chút nào; khi không ít nơi xe rác tập kết chiếm dụng phần lòng đường gây cản trở, mất an toàn giao thông; nhiều chỗ các xe rác tập kết kín trên vỉa hè “rào kín” lối đi của khách bộ hành, tạo hình ảnh nhếch nhác, mất mĩ quan đô thị…
Hải Phòng: “Mê mẩn” với mô hình bệnh viện khách sạn năm sao

Hải Phòng: “Mê mẩn” với mô hình bệnh viện khách sạn năm sao

Nhiều người dân, bệnh nhân khi đến khám, chữa bệnh tại khoa Quốc tế của Bệnh viện Phụ sản Hải Phòng tỏ ra vô cùng hài lòng và thích thú khi được trải nghiệm các dịch vụ tại đây.
Bình Thuận: Nhiều đoàn thiện nguyện hướng về các tỉnh phía Bắc bị thiệt hại do bão lụt.

Bình Thuận: Nhiều đoàn thiện nguyện hướng về các tỉnh phía Bắc bị thiệt hại do bão lụt.

Trong những ngày sau khi cơn bão số 3 vừa qua đi, cùng với nhiều tỉnh thành tại Bình Thuận có rất nhiều đoàn trực tiếp đi về các tỉnh phía Bắc nhằm hỗ trợ cho bà con vượt qua khó khăn sau cơn bão. Các đoàn từ thị xã La Gi, đặc biệt là TP Phan Thiết đã có các đoàn trực tiếp đi cứu trợ.
Phiên bản di động