Một tấm lòng nhân ái đã đi xa
Đời sống 21/08/2019 09:35
Gốc là người huyện Tam Bình, sau ngày giải phóng ông về quê vợ xã Mỹ Hòa lập nghiệp bằng nghề đóng “đáy” trên sông Hậu. Ông kể rằng, hồi chưa có cầu Cần Thơ, muốn qua lại chỉ có ghe xuồng, mà ghe xuồng lên xuống gặp nước “ngược” thường ghé vào bờ chờ nước “xuôi” cho đỡ hao tốn xăng dầu. Vậy là bọn xấu nửa đêm trấn lột, trộm cắp tài sản của họ. Thấy vậy, ông đề nghị chính quyền thành lập đội dân phòng đường sông để bảo đảm an toàn cho người qua lại.
Người dân hai bên sông Hậu (đoạn cầu Cần Thơ hiện nay) rất quen thuộc với tên gọi ông Bốn “rái cá” hay ông Bốn “tù và”, bởi mỗi khi có ghe xuồng bị nước cuốn trôi, đánh chìm thì tiếng tù và lại cất lên lanh lảnh. Ngay lập tức hàng chục đội viên dân phòng do ông To chỉ huy lập tức lên đường cứu hộ và đã có rất nhiều người được cứu sống. Mỗi khi Đội tuần tra ban đêm, phát hiện kẻ gian trộm cắp, trấn lột các ghe tàu, tiếng tù và của ông lại vang lên và các “Lục Vân Tiên” lại ra tay vây bắt kẻ gian. Gần 40 năm qua, tiếng tù và hình ảnh thân thương của đội trưởng Dương Công To đã trở nên quen thuộc với cư dân trong vùng.
Hiệp sĩ giao thông Dương Công To |
Về chiếc tù và, ông To bảo, chiếc đầu tiên là của một người bạn ở Tây Nguyên tặng, tiếng nó vang xa hàng cây số, ông đã tặng cho Bảo tàng Vĩnh Long. Còn chiếc tù và nhiều người nhìn thấy trên báo chí, truyền hình chỉ là chiếc thứ 2, không chất lượng như cái ban đầu.
Khi cầu Cần Thơ đi vào hoạt động, ông To và đồng đội lại vất vả nhiều hơn bởi tình trạng người “nhảy cầu”. Ông tâm sự: “Không biết họ nghĩ sao khi lại đi tự vẫn. Cha mẹ la rầy, người yêu bỏ, làm ăn thua lỗ… là họ gieo mình xuống sông. Có trường hợp mình đến thì họ chết mất rồi. Có trường hợp cứu xong, họ quay sang nguyền rủa mình thậm tệ. Và còn biết bao chuyện buồn khác nữa. Mà thôi. Thấy chuyện cần làm thì mình cứ làm. Dân miền Tây vốn vậy quen rồi”.
Ông kể thêm cái lần “cứu hộ” kinh hoàng và đáng nhớ nhất trong đời là lần sập nhịp dẫn cầu Cần Thơ. Khi sự việc mới xảy ra, ông cùng 16 đội viên có mặt kịp thời cứu sống 27 nạn nhân, nhưng cũng có 6 người đã chết. Cứ mỗi lần “cứu hộ”, dù thành công hay thất bại, ông đều ghi chép tỉ mỉ thời gian xảy ra sự việc, tên tuổi nạn nhân, ghe, tàu bị nạn… vào quyển nhật kí của riêng mình. Với những thành tích đặc biệt xuất sắc, ông vinh dự được Bộ Giao thông Vận tải (GTVT) phong tặng danh hiệu “Hiệp sĩ Giao thông”, được nhận Bằng khen của Thủ tướng Chính phủ, Bộ Công an, Bộ GTVT, Ủy ban ATGT Quốc gia…
Có một điều lí thú là “Hiệp sĩ” Dương Công To còn là người có nhiều bài thơ viết về sông nước Hậu Giang. Mỗi lần gặp tôi, ông đều thao tác thuần thục máy vi tính để khoe những bài thơ mới viết. Vì sự ngưỡng mộ nhân cách hào hiệp của ông, tôi từng viết truyện ngắn, bút kí, vọng cổ về người “Yết Kiêu” chân chất này.
Mới đây “Hiệp sĩ Giao thông” Dương Công To đã ra đi mãi mãi. Thế là từ nay trên sông Hậu mênh mông sẽ không còn tiếng tù và lanh lảnh vang xa. Xin gởi đến ông một sự trân trọng, tiễn đưa chân thànhn