Top 10 game có thưởng khi tải về - game bài đổi thưởng tiền that

Chuyến tàu đêm

Ga Bắc Giang vào một đêm cuối những năm 60 thế kỉ trước. Những trận ném bom của máy bay Mỹ trên miền Bắc ngày càng ác liệt. Người dân rời thành phố đi sơ tán về các vùng quê. Những đoàn tàu chở đầy những người lính trẻ từng ngày từng ngày đi về phương Nam.

Không có đèn điện, chỉ có những chiếc đèn bão trong tay những nhân viên nhà ga đi lại làm nhiệm vụ.

Nhà tôi gần ga tàu hỏa nên đã quen nghe những tiếng tàu đêm. Cứ mỗi khi nghe tiếng tàu đêm là tôi lại thấy bâng khuâng, hoài niệm, nhớ nhung. Như đâu đây, tiếng ý ới gọi nhau trên sân ga, tiếng thì thầm nhẹ như hơi thở, tiếng cười khe khẽ, tiếng cười giòn tan…

Đêm ấy, tôi và chị gái lên tàu về Hà Nội. Chị tôi đưa tôi về nhập học ở Trường Đại học Y khoa, ba mẹ tôi không yên tâm để tôi đi một mình vì tôi chưa lên Hà Nội bao giờ.

Đêm Thu, trời se lạnh.

Tàu đêm, những ngày chiến tranh, không có đèn rọi sáng. Chỉ có ánh sáng của những ngôi sao trên trời, trời Thu không một gợn mây. Rồi trăng cuối tháng hiện dần, chúng tôi lên tàu đỡ mò mẫm vì có ánh trăng soi. Trăng Thu vời vợi. Gió Thu mơn man. Trời hơi lành lạnh.

May sao chuyến tàu đêm ấy không đông lắm nên chúng tôi vẫn có chỗ ngồi đàng hoàng. Trước mặt chúng tôi còn hai ghế trống. Mới ngồi được vài phút thì “ào ào như gió thổi”, có hai anh bộ đội vừa nói vừa cười lướt đến chỗ ngồi đối diện với chúng tôi. Tàu chuyển bánh, một anh lấy đèn pin rọi để gác ba lô lên giá để đồ của tàu, nhờ vậy, anh biết chắc, trước mặt hai anh là hai cô gái, còn chúng tôi biết chắc là hai anh bộ đội rất trẻ đang ngồi trước mặt chúng tôi.

Minh họa Lão Trần
Minh họa Lão Trần

Và rồi, một anh đã làm quen trước: “Chào hai em, các em đi đâu vậy, sao lại đi tàu đêm?”. Bà chị nhanh mồm nhanh miệng của tôi trả lời: “Em đưa em gái về Hà Nội nhập học, nó sẽ làm bác sĩ đấy”.

Hai anh cùng cười vui vẻ. Một anh nói, chúc mừng em gái nhé, em lớn rồi đấy. Từ lúc ấy, chúng tôi thấy thật gần nhau.

Chị tôi và một anh, cũng hay nói như chị. Họ nói chuyện với nhau như quen tự bao giờ. Anh kể, các anh cũng là người Hà Nội, anh vừa tốt nghiệp khoa Ngữ văn của Trường Đại học Tổng hợp, anh muốn làm nhà nghiên cứu văn học nhưng vừa học xong thì có lệnh nhập ngũ và phải lên đường ngay, còn anh này vừa tốt nghiệp bác sĩ, anh chỉ vào người bạn. Các anh được tập trung lên mấy tỉnh trung du để luyện tập chuẩn bị đi B. Chỉ được luyện tập trong một tháng thôi. Lăn, lê, bò toài, đeo ba lô gạch… đủ cả.

Anh bác sĩ chìa tay về phía tôi: “Chào em người bạn đồng nghiệp tương lai của anh! Hi vọng sẽ gặp em ở chiến trường nhé!”. Tôi rụt rè đưa tay nắm nhẹ tay anh.

Anh bạn cử nhân văn khoa kể tiếp, cuối đợt tập, các anh được xuống thị trấn, gần nơi anh đóng quân chơi. Thị trấn yên tĩnh, cây xanh chen cùng những ngôi nhà ngói nâu sẫm. Người qua lại vẫn đông vui mặc dù người dân đã có lệnh đi sơ tán.

Hôm ấy, thị trấn có chợ phiên họp vào lúc tang tảng sáng. Những cô gái Mông, cô gái Tày, Dao… xuống núi, ríu rít vào chợ. Đúng lúc phiên chợ đông nhất thì có tiếng máy bay rít lên, chúng có một tốp, bay rất thấp. Có tiếng súng phòng không, đạn bay chíu chíu. Và rồi, tiếng bục… bục, bom rơi, khói bốc mù mịt. Ít ai ngờ tới, bởi lúc đó quá bất ngờ, hệ thống phòng không chưa kịp phát tín hiệu: “Đồng bào chú ý, đồng bào chú ý… máy bay địch xuất hiện trên bầu trời…”.

Bom đã rơi, máu người đã đổ. Mọi người nháo nhác chạy tìm chỗ trú ẩn.

Phiên chợ tan, thị trấn tan hoang, những ngôi nhà, mái ngói tơi tả.

Bọn anh chạy lại nơi bom đã nổ cùng người dân ở đây thu dọn hậu quả. Mắt anh bỗng hoa lên, chân như khụy xuống, miệng đắng ngắt.

Máu… máu, anh thấy chỗ nào cũng có máu.

Và rồi, anh chợt tỉnh.

Chiến tranh đã gõ cửa thị trấn êm đềm.

Sau ngày đó, anh và đồng đội chuẩn bị lên đường ra mặt trận…

Chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau. Chiến tranh là có thật.

Thỉnh thoảng ánh trăng thia lia vào toa tàu soi nhanh từng khuôn mặt… Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt các anh. May sao, vừa lúc đó chị nhân viên kiểm soát vé trong bộ quần áo màu ghi đã bạc màu tay cầm một chiếc đèn bão tiến lại phía chúng tôi, nhờ ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt và ánh mắt của anh cựu sinh viên văn khoa.

Đôi mắt đen lắm, chiếc mũi rất thẳng, và nụ cười, cho đến bây giờ tôi vẫn như ngợp thở khi nghĩ lại, nụ cười rạng rỡ, đôi môi rất nét, răng đều và trắng. Tôi thừa nhận, anh ấy rất đẹp trai. Khi nói chuyện, tay anh hay vung lên hoặc gõ gõ lên mặt bàn nhỏ xen giữa chúng tôi. Tôi nghe tiếng “leng keng” từ cái vòng anh đeo ở tay phát ra. Tôi hỏi anh: “Anh là con trai mà cũng đeo vòng tay à!”. Anh cười: “Chiếc vòng này quý lắm, nó sẽ bảo vệ linh hồn anh đấy”. Tôi muốn xem chiếc vòng đó lắm nhưng xấu hổ không dám nói lên ý muốn này.

Anh lính cử nhân văn chương kể: “Chiếc vòng này là anh được một cô gái người Mông bán rẻ cho hôm các anh xuống chợ ở thị trấn. Sau trận ném bom người chết rất nhiều và thật đau đớn khủng khiếp khi anh nhìn thấy cô gái đã bán cho anh chiếc vòng và chúc phúc cho anh cũng nằm bên vũng máu. Anh lao vào ôm cô gái và khóc như khóc người ruột thịt”.

Đêm như ngắn lại. Anh ấy kể đủ mọi chuyện cho chúng tôi nghe. Anh nói, anh chơi đàn ghi ta cũng khá, thậm chí anh còn sáng tác một bài hát khi chia tay người yêu để nhập ngũ. Bài hát có tên là “Đêm huyền diệu”. Anh hát nhè nhẹ cho chúng tôi nghe, lời bài hát tôi rất thích, tôi nhớ không hết, chỉ đọng lại những ca từ anh luyến láy khi hát và hát đi hát lại cho chúng tôi nghe:

Một đêm mùa Thu/ Ánh trăng mơ màng sáng trên mặt hồ lung linh/ Môi mắt em vương đầy ánh trăng/ Và hương sen hay làn tóc em làm ngất ngây tâm hồn anh/ Vẫn mang theo đôi mắt em ngập tràn ánh trăng/ Và mùi sen ngát hương đêm nào…

Giọng anh trầm và ấm. Nghe anh hát mà tôi như thấy anh đang đi cùng người yêu, lạc vào xứ thần tiên có hồ sen đầy hoa sen nở, hương thơm thoang thoảng bay xa. Gió đêm lay động và tình yêu lay động hai con tim. Những chiếc hôn nồng nàn không rời xa họ, tôi nghĩ thế. Tôi chợt xấu hổ vì tưởng tượng của mình, tôi đã biết yêu là gì đâu. Tôi nghe anh hát, như nuốt từng lời, và tôi buồn, buồn cho một mối tình phải xa xôi, cách trở. Anh bạn của anh chợt nhẹ nắm tay tôi nhưng lại buông ra ngay như sợ lay động điều gì đó trong tôi. Còn chị tôi, vốn hát rất hay, chị “la…la…” theo anh. Rồi, anh dừng lại, những giai điệu ngọt ngào vẫn day dứt, những ca từ nhẹ lướt, bay đi vào đêm xa thẳm.

Tôi chợt tỉnh khi giọng anh thoang thoảng: “Anh yêu cây đàn lắm, nó luôn bên anh. Thỉnh thoảng những buổi ngồi chơi cùng bạn, tiếng đàn của anh cũng lay động khối cô nàng đấy!”. Chị tôi cười: “Anh lại tán tỉnh giỏi nữa ai mà chẳng đổ”. Anh đặt nhẹ tay lên vai chị nói: “Riêng em, chắc gì đã đổ, nghe giọng em, anh biết em không dễ đổ vì một khúc ca!”.

Anh kể tiếp, ngày nhập ngũ anh mang cây đàn đến nhà người yêu hát cho cô nghe rồi anh trao cây đàn cho cô. Anh bảo cô giữ cây đàn giúp anh, nhìn cây đàn cô sẽ như nhìn thấy anh và ngày trở về anh sẽ lại hát cho cô nghe. Cô gái cầm cây đàn treo ngay bên cạnh bàn học của cô và quay đi giấu những giọt nước mắt không sao ngăn nổi từ đôi mắt rất đen của cô.

Tôi nhìn anh, mái tóc bồng bềnh hiển hiện khi ánh trăng lướt qua, dù anh có khoác quân phục thì cái dáng nghệ sĩ ấy vẫn ôm chặt lấy anh…

Tàu cứ lao đi vun vút, đường như ngắn lại. Hai anh chị hát nho nhỏ những bài ca quen thuộc của những năm 60.

Tôi và anh bạn của anh, bác sĩ quân y, người nhỏ, cao và gầy, rất ít lời ngồi nghe hai người nói chuyện. Có lúc anh bác sĩ cũng rủ rỉ với tôi, anh lo lắm, không hiểu mình sẽ chữa bệnh cho bệnh nhân ra sao, anh chưa thực hành nhiều, liệu các bệnh binh có chịu nổi nỗi đau dao kéo…

Tàu băng băng qua vùng đồi núi, qua đồng bằng và tiến dần về thành phố. Qua các ga, tiếng người lao xao, í ới gọi nhau. Và cứ thế, mỗi ga là mỗi cuộc chia li. Cứ mỗi khi qua một ga, tàu dừng là tôi lại nhớ, nhớ những buổi khóa học sinh chúng tôi chia tay những người bạn rời trường phổ thông để nhập ngũ. Khóa học của tôi có 5 lớp 10 (nay là lớp 12) thì số người nhập ngũ bằng quân số của 2 lớp học. Kẻ đi người ở bịn rịn chẳng muốn rời nhau, tàu chuyển bánh, người ở lại chạy theo con tàu, người trên tàu vươn người qua cửa sổ để vẫy người ở lại cho đến khi chẳng còn thấy bóng nhau nữa.

Tàu đã vào thành phố, đến ga Long Biên, anh cử nhân văn khoa bỗng quàng tay lên vai chị tôi và nói: “Mắt em đen quá, em rất khôn đấy!”. Chị cười và mắt như lấp lánh hơn, nhòa nhòa lệ. Còn anh bác sĩ, anh nắm chặt lấy tay tôi thì thầm, em là người đa cảm, em rất hay buồn, nhưng em luôn cảm nhận được nỗi lòng của người khác. Hãy nhớ đến bọn anh nhé...

Tàu đến ga Hàng Cỏ. Trời sắp sáng, ánh đèn ở sân ga đã giúp chúng tôi nhìn rõ mặt nhau. Phải chia tay nhau. Chúng tôi xuống tàu. Chúng tôi nắm lấy tay nhau không muốn rời. Tiếng còi tàu vào Nam rúc lên chói tai. Khi các anh lên tàu thì tàu chuyển bánh, chị tôi cứ chạy theo tàu mà vẫy các anh, rồi nức nở, sao các anh không để lại tên, để lại tên cho chúng em!

Các anh đã đi, đã theo tàu vào Nam. Chúng tôi ở lại. Hai chị em yên lặng đi bên nhau. Chúng tôi ra khỏi sân ga, chờ tàu điện để về nhà một người bác họ. Tự nhiên tôi thấy buồn, buồn mênh mang.

Tôi đi chầm chậm, tôi những tưởng như nhìn thấy và nghe thấy tiếng cười của anh cử nhân văn khoa. Tiếng cười vang vọng xa xa. Anh đang cười và giơ cánh tay lên vẫy chào từ biệt chúng tôi, chiếc vòng bạc nhỏ khắc tên tuổi, quê quán của anh như chiếc lục lạc rung lên leng keng. Giọng anh văng vẳng bên tai tôi khi chia tay:

“Nếu anh có bay lên trời thì chiếc vòng sẽ rơi xuống đất và tên anh sẽ ở lại cùng đất với các em”.

Nước mắt tôi trào ra, tôi âm thầm nhớ họ.

Bao năm đã trôi qua, tôi không biết các anh có may mắn được trở về sau chiến tranh hay đã nằm lại ở một vùng đất nào như bao chàng trai trẻ khác đã vì Tổ quốc mà hi sinh, nhưng có điều chắc chắn họ vẫn sống trong kí ức thời chiến của tôi, họ vẫn đẹp và trẻ như ngày nào, họ gần gũi với tôi, nhiều khi tôi day dứt vì không biết tên họ nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến họ, nhớ họ đến nao lòng mỗi khi nghe tiếng tàu đêm rời thành phố.

Truyện kí của Hoàng Bích Nga

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Mưa và em

Mưa và em

Đêm, thành phố chìm trong màn mưa ảm đạm, mưa ồ ạt mỗi lúc thêm nặng hạt. Bên li cà phê nguội lạnh, sống mũi anh cay xè, trái tim nhói lên từng nhịp đau đớn. Tai anh ù đi trong tiếng mưa.
Con gái của ba

Con gái của ba

Từ nhỏ, tôi đã luôn nghĩ ba là người đàn ông lạnh lùng nhất mà tôi biết. Ông cứng nhắc trong tất cả các vấn đề, trong lối sống hằng ngày và cả cách yêu thương vợ con.
Nỗi oan vẫn còn lơ lửng

Nỗi oan vẫn còn lơ lửng

Cho tới ngày cắp sách tới trường, tôi nghe phong phanh, nhà ông Ngô có anh Khả đi công nhân, chứ không biết hình hài, tướng mạo của anh. Do ngày anh đi tôi còn quá bé nên không lưu vào bộ nhớ.
Nắng Hàng Dương

Nắng Hàng Dương

Tôi bước xuống xe điện. Chiều nghiêng bóng xế. Xoay mặt chín mươi độ, đầu hơi ngả về phía sau, anh tài xế nhìn tôi nhoẻn miệng cười - nụ cười của người thanh niên vùng biển rõ vẻ chân chất và thơm nồng vị nắng.
Bà già nhà quê

Bà già nhà quê

Bà già ấy đã gần 70 tuổi, dáng người gầy nhom, đôi chân khẳng khiu như hai thanh tre non nhưng trông khỏe lắm. Điều đó được thể hiện qua cách bà xách hai chiếc giỏ trái cây dáng đi thoăn thoắt. Bà có thằng con ở thành phố, lên đó học, làm việc rồi lấy vợ, sinh con.

Tin khác

Mẹ của chúng mình

Mẹ của chúng mình
Liza không ngờ mục tiêu đến làm ở cửa hàng thời trang và mĩ phẩm lại thay đổi nhanh đến như vậy. Lúc nhờ Hạnh - cô bạn học người Việt thân nhất lớp - xin việc, Liza nói với bạn:

Tiếng vọng từ trái tim

Tiếng vọng từ trái tim
Tú quyết định làm đám cưới với Thanh, một quyết định không vội vã, cũng không hề bị câu thúc, mà đơn giản cái quyết định này đến từ tiếng vọng của trái tim.

Chị em dâu

Chị em dâu
Bà Lành sinh được hai đứa con trai, cũng vì chiến tranh nên đứa lớn cách đứa út đến gần 20 tuổi. Ngày trước bà cũng từng đi làm dâu trong gia đình đông anh em, bà hiểu câu nói người xưa “Chị em dâu nấu đầu trâu lủng nồi”, thế nhưng trong những năm đói quay đói quắt, chiến tranh giặc giã, tất cả chị em dâu nhà bà phải xa chồng nên mọi phụ nữ trong gia đình đều yêu thương và đoàn kết lẫn nhau.

Hoa vàng bến đợi

Hoa vàng bến đợi
Chiều buông trên bến sông nở đầy hoa sao nhái. Bầu trời đỏ, mặt sông đỏ, hoa sao nhái vàng bất chợt cũng bị nhuộm đỏ như đang thắp lửa lung linh để đốt cháy rụi cảnh thiên nhiên của những ngày đầu Hạ ở một vùng đồng bằng xa xôi hẻo lánh.

Xuân trên tay mẹ

Xuân trên tay mẹ
Thèm quá chừng cái bong bóng heo thổi căng phơi khô làm bóng ném!!!

Tết của người cựu chiến binh

Tết của người cựu chiến binh
Kể từ khi bị tai biến cách đây vài năm về trước, kí ức đối với ông tôi chỉ là những mảnh chắp vá lúc nhớ lúc quên.

Mùa Xuân trên rẻo cao

Mùa Xuân trên rẻo cao
Dừng xe ở lưng chừng đèo, Lâm bước xuống dang tay hít hà, tận hưởng không khí trong lành nơi rẻo cao Tây Bắc. Trước đó, anh đã đi hơn 300 cây số nhưng chỉ nghỉ đúng 2 chặng, lần này Lâm quyết tâm ở lại Tây Bắc ăn Tết và hết mùa Xuân anh mới trở về Hà Nội.

Bên nhau là Tết

Bên nhau là Tết
- Giàng ơi! Mẹ cháu gửi thư về đây này!

Quà Tết

Quà Tết
Phố chật, người đông. Mới hăm bảy Tết con lộ trung tâm thị trấn đã nườm nượp. Ngược xuôi, nhóng mắt cố tìm cho ra cái tiệm sửa đồng hồ. Cô đồng nghiệp chỉ: Có cái tiệm đồng hồ nơi góc phố, gần chợ….

Món quà bất ngờ

Món quà bất ngờ
Nhà tôi vì một số lí do mà phải dời từ đồng lên núi, chuyển đến thôn Lạc Đạo sinh sống. Tôi tự lí giải, chắc do ngày xưa cả thôn chuyên trồng cây lạc, lại thêm cả xóm gần như theo đạo nên mới có tên Lạc Đạo. Cũng vì vậy mà nhà tôi – không làm nông, không có tôn giáo nào - tôi ví von nhà mình lạc vào xóm Đạo.

Đám cưới chồng cũ

Đám cưới chồng cũ
Hôm nay nhà ấy đông vui quá, nhạc xập xình, tiếng nói cười ầm ĩ, mùi thơm của cỗ bàn nưng nức cả một vùng. Hôm nay là ngày cưới của người ta, đám cưới chồng cũ của chị.

Những bông hoa cuối ngày

Những bông hoa cuối ngày
Màn đêm buông xuống, thành phố đã lên đèn. Mùa này trời nhanh tối, đúng là ngày tháng mười chưa cười đã tối. Hân lo lắng vội tỉa tót những bông hoa còn lại, bó chúng thành những bó nhỏ rồi xịt nước lên cho tươi tắn.

Sóng yên

Sóng yên
Hải đi ngang qua lớp của một cô giáo. Nhìn trên bục giảng, đóa hoa hồng trắng được cắm rất tinh tế trong một cái giỏ xinh xắn. Ngoài cửa có một chậu nước và cái khăn mặt để lau tay vắt trên một cái giá nhỏ bên cạnh.

Bà tôi

Bà tôi
- Bà ốm rất nặng! Em về ngay! - Chiếc điện thoại di động phát ra tín hiệu, đằng kia tiếng chị ruột tôi mếu máo báo tin buồn..

Giữ trọn đạo làm dâu

Giữ trọn đạo làm dâu
Anh Nguyễn Xuân Thành và chị Lê Hồng Duyên đều ở trong Ban chấp hành xã Đoàn. Năm anh Thành 27 tuổi, chị Duyên 25 tuổi, anh chị tổ chức lễ thành hôn. Sau ba tháng, anh Thành lên đường nhập ngũ. Biết vợ đã có mang, anh cầm tay dặn dò:
Xem thêm
Về thăm di tích cụ Nguyễn Sinh Sắc

Về thăm di tích cụ Nguyễn Sinh Sắc

Nếu có dịp về Ðồng Tháp, một địa chỉ về nguồn lịch sử, bạn không thể không ghé thăm đó là Khu di tích Nguyễn Sinh Sắc, nơi yên nghỉ của thân sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại.
Điệu vũ của sức sống cội nguồn

Điệu vũ của sức sống cội nguồn

Những tiếng cồng tiếng chiêng vang lên rộn rã, cho từng vòng xoang ngày càng đắm say rạo rực, gần 800 nghệ nhân đã làm sống dậy nền văn hóa một miền cao nguyên nhiều huyền bí và đầy sức sống…
Sự tích nghề đan cỏ tế làng Lưu Thượng

Sự tích nghề đan cỏ tế làng Lưu Thượng

Làng nghề “Đan cỏ tế” thôn Lưu Thượng, xã Phú Túc, huyện Phú Xuyên, TP Hà Nội cách trung tâm thành phố khoảng 40km về phía Nam là nơi đầu tiên xuất hiện nghề đan cỏ tế, cách đây đã hơn 400 năm.
Tỉnh Đồng Tháp: Sẵn sàng cho đêm khai mạc Lễ hội Sen lần thứ 2 năm 2024

Tỉnh Đồng Tháp: Sẵn sàng cho đêm khai mạc Lễ hội Sen lần thứ 2 năm 2024

Bà Huỳnh Thị Hoài Thu, Giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao Du lịch tỉnh Đồng Tháp, Phó Trưởng ban tổ chức Lễ hội Sen Đồng Tháp lần thứ 2 năm 2024 cho biết:
Bộ VH-TT&DL kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật về du lịch

Bộ VH-TT&DL kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật về du lịch

Bộ VH-TT&DL vừa ban hành Kế hoạch số 1908/KH-BVHTTDL về kiểm tra công tác chấp hành các quy định pháp luật và đảm bảo chất lượng của các doanh nghiệp lữ hành, hệ thống cơ sở lưu trú du lịch, các cơ sở giáo dục đào tạo nghiệp vụ lĩnh vực du lịch và hoạt độ
Nón ngựa miền di sản

Nón ngựa miền di sản

Mấy trăm năm thịnh suy, những đôi tay gầy guộc của người làng đã cần mẫn tạo nên một di sản. Một di sản bằng sự giữ gìn truyền thống và sáng tạo, mang nét cũ xưa và cả hơi thở hiện đại của thời cuộc vào trong chiếc nón mỏng manh nhẹ nhàng ấy…
Công bố danh sách tập trung U19 Việt Nam

Công bố danh sách tập trung U19 Việt Nam

U19 Việt Nam công bố danh sách cầu thủ chuẩn bị tham dự giải giao hữu tại Trung Quốc, trước khi hướng đến giải U19 Đông Nam Á 2024 và vòng loại U20 châu Á 2025.
Các địa phương sôi nổi Giải bóng chuyền hơi trung, cao tuổi năm 2024

Các địa phương sôi nổi Giải bóng chuyền hơi trung, cao tuổi năm 2024

Các tỉnh Lai Châu, Bắc Kạn, Nghệ An sôi nổi tổ chức Giải bóng chuyền hơi trung, cao tuổi năm 2024.
SALA RUNNING HUB – Điểm đến cho những người yêu thích chạy bộ tại Khu đô thị Sala

SALA RUNNING HUB – Điểm đến cho những người yêu thích chạy bộ tại Khu đô thị Sala

Hơn 1.000 runners đã tham gia sự kiện chạy bộ Sala Run Fest 10km vào ngày 5/5, nhân dịp Thế giới Chạy Bộ - chuỗi hệ thống bán lẻ sản phẩm thể thao và Faminuts House – thương hiệu dinh dưỡng từ hạt thuần chay chính thức khai trương chi nhánh Sala Running Hub, tại khu đô thị Sala, TP Thủ Đức, TP Hồ Chí Minh.
Lịch phát sóng, link xem trực tiếp "Những nẻo đường gần xa" trên VTV

Lịch phát sóng, link xem trực tiếp "Những nẻo đường gần xa" trên VTV

Bộ phim “Những nẻo đường gần xa” do VFC sản xuất quy tụ dàn diễn viên gạo cội như NSUT Đỗ Kỷ, NSUT Nguyệt Hằng, nghệ sỹ Vĩnh Xương cùng các gương mặt diễn viên trẻ hứa hẹn sẽ mang đến nhiều cung bậc cảm xúc cho khán giả truyền hình.
Mời chuyên gia thẩm định huy hiệu “lạ” gây tranh cãi của Đàm Vĩnh Hưng

Mời chuyên gia thẩm định huy hiệu “lạ” gây tranh cãi của Đàm Vĩnh Hưng

Chiều 9/5, Phó trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy TP. Hồ Chí Minh Phạm Đức Hải cùng ông Nguyễn Ngọc Hồi, Phó Giám đốc Sở Thông tin và Truyền thông đồng chủ trì họp báo về tình hình kinh tế - xã hội của thành phố.
Bộ VH-TT&DL vào cuộc vụ Đàm Vĩnh Hưng cài huy hiệu "lạ" khi biểu diễn

Bộ VH-TT&DL vào cuộc vụ Đàm Vĩnh Hưng cài huy hiệu "lạ" khi biểu diễn

Theo Chánh Thanh tra Bộ VH-TT&DL Lê Thanh Liêm cho biết bộ đã nắm được thông tin liên quan đến trang phục biểu diễn của Đàm Vĩnh Hưng trong liveshow diễn ra ở TP.HCM vào tối hôm 5/5 vừa qua.
Phiên bản di động