“Võ học giúp tôi thành người tử tế...”
Tuổi cao gương sáng 03/07/2021 09:40
Nghe kể lúc nhỏ nhà nghèo, cha lại mất sớm chỉ còn mình mẹ bươn chải nuôi con trong thời bao cấp nên cậu bé Đinh Văn Phước có tuổi thơ khá cơ cực. Ráng lên tới lớp 9 cậu phải bỏ học ở nhà phụ mẹ kiếm sống. Không được học nhiều nhưng Phước là đứa trẻ thông minh, hiếu động, đặc biệt rất… hiếu chiến. “Thích đánh nhau là tố chất trời sinh của tôi!”, ông Phước cười, nhớ lại.
Thích đánh và… đánh giỏi, cho dù chưa biết chút gì về võ nghệ. Tướng khá “thư sinh” nhưng nhanh nhẹn, gan lì và thể lực tuyệt vời đã giúp cậu bé Phước gần như luôn thắng trong các cuộc đụng độ thời trẻ.
Bắt đầu tiếp xúc với nghề võ khi ông được anh trai truyền cho vài miếng võ gia truyền. Thấy ông ham thích và có năng khiếu, anh dắt ông gửi học vài thầy võ người địa phương. Những năm cuối thập niên 70 đầu 80 thế kỉ trước các “lò võ” địa phương cũng hăng hái đưa võ sĩ của mình tham gia giải đấu. Tham gia để học hỏi là chính, chứ kết quả chung cuộc mười trận hết chín là… thua. Vậy nhưng chàng võ sĩ trẻ Đinh Thanh Chín (nghệ danh lúc bấy giờ của ông Phước) là một ngoại lệ: Xuất thân từ võ đường không tên tuổi, nhưng kết quả thượng đài đối kháng của ông luôn chỉ có thắng hoặc hòa! Thành tích ấn tượng đó giúp ông lọt vào mắt xanh của cố võ sư kì cựu Huỳnh Kim Hồng, đương kim Chưởng môn võ phái Huỳnh Huynh Đệ Võ Đạo, đồng thời là Trưởng ban Võ cổ truyền Sở TDTT tỉnh Phú Yên lúc bấy giờ.
Biểu diễn trường côn |
Được “danh sư” chú ý là điểm hay; nhưng cái dở là khiến ông sinh tâm kiêu ngạo với cái danh “võ sĩ bất bại” do người hâm mộ đặt. Tụ tập dưới trướng cả một đám đàn em hư hỏng, ông Phước bắt đầu sa đà vào những cuộc ăn chơi rượu chè, bài bạc, dùng vũ lực thanh toán ân oán cá nhân… mà kết quả luôn dẫn đến gây rối trật tự trị an của địa phương, bị chính quyền “hỏi thăm sức khỏe”. Xong 3 năm quân ngũ, đã có vợ con rồi vẫn không chừa được cái tính đó…. Vậy nhưng, cái cơ duyên lớn (chính yếu) giúp ông bỏ tối tìm sáng, nỗ lực trên con đường võ học để có thành tựu như hôm nay chính là nhờ cuộc hội ngộ với cố võ sư Huỳnh Kim Hồng…
Đến hành trình đam mê nghiệp võ
Năm 1980, lần đầu tiên được gặp thầy Huỳnh Kim Hồng trong một giải đấu, chàng võ sĩ trẻ “vô danh” Đinh Thanh Chín (tức Đinh Văn Phước) được thầy Hồng để ý với lối đánh nhanh, mạnh, ứng biến đầy triển vọng tuy kĩ thuật còn “non” do chưa được đào tạo tốt.
Thầy Hồng chủ động đánh tiếng với người đỡ đầu hiện tại, đề nghị giao Phước sang cho thầy dìu dắt. Được một vị thầy tiếng tăm trong làng võ nhận làm đồ đệ đương nhiên là mong ước của mọi võ sĩ trẻ. Vậy nhưng Phước cũng hơi ngại với cái lí lịch bê tha của mình do biết thầy Hồng là một võ sư nổi tiếng rất nghiêm túc trong sinh hoạt đời tư. Theo thầy rất có nguy cơ sẽ phải sửa đổi. Đấu tranh tư tưởng nhiều ngày, cuối cùng tình yêu võ thuật đã thắng: Phước chấp nhận về với thầy Hồng, nhận thầy làm sư phụ. Ông không biết rằng để nhận một đệ tử nhiều “tai tiếng” như ông, thầy Hồng đã chịu không ít áp lực điều tiếng từ phía cộng đồng. May cả thầy lẫn trò đều vượt qua khó khăn, đến với nhau nhờ niềm đam mê chung: Võ thuật!
Đồng hành với thầy Hồng, được thầy tận tình dìu dắt, cuộc đời anh võ sĩ “giang hồ” Đinh Văn Phước chính thức bước sang trang. Công phu võ học ngày càng tiến bộ nhờ truyền thụ của thầy, nhờ được trui rèn qua các giải đấu lớn nhỏ. Danh hiệu “Võ sĩ bất bại” vẫn được Phước kiên cường giữ vững cho tới khi ông chính thức rời sàn đấu năm 1985 để chuyển sang làm huấn luyện viên.
Vậy nhưng - quan trọng hơn hết - song song với sự thăng tiến trong nghề nghiệp chuyên môn là sự “thăng tiến” vượt bậc về đạo đức: đam mê võ học cùng tài ba, nhân cách của vị thầy như tấm gương soi giúp ông Phước dần từ bỏ những thói hư tật xấu ngày xưa, trui rèn ông thành con người điềm tĩnh chín chắn, hành động có suy xét.
Được thầy Hồng giới thiệu và dìu dắt, từ vị trí huấn luyện viên trải qua nhiều đợt sát hạch trong môn phái cũng như của Liên Đoàn Võ cổ truyền Việt Nam, ông chính thức được công nhận Võ sư (6 đẳng) năm 2003 với nghệ danh Huỳnh Thanh Chín, thuộc môn phái Huỳnh Huynh Đệ Võ Đạo, được phép mở võ đường riêng dạy võ tự vệ và đào tạo võ sĩ tham gia giải đấu. Còn nữa, với tư cách võ sư, ông được thầy Hồng giới thiệu tham gia các khóa huấn luyện trọng tài, chính thức đảm nhiệm công tác Trọng tài Quốc gia bộ môn Võ cổ truyền từ năm 2004 đến năm 2006 ở cả hai vị trí giám định và đối kháng. Tới năm 2018, ông Phước vượt qua kì thi sát hạch do Liên đoàn Võ cổ truyền Việt Nam tổ chức tại Nha Trang (Khánh Hòa), được cấp bằng chứng nhận Võ sư Cao cấp (7 đẳng).
Hiện tại ông là Sư trưởng của Võ đường Huỳnh Thanh Chín, mở tại nhà riêng tại Khu phố 2 phường Hòa Vinh thuộc TX Đông Hòa. Sắp bước sang tuổi 60 nhưng trông ông trẻ, khỏe hơn nhiều so với tuổi, vẫn ngày ngày cần mẫn luyện công với các đệ tử và tham gia công tác xã hội.
Học trò nhiều thế hệ qua tay ông đào tạo tính đến nay không dưới con số hàng ngàn môn sinh. Trong số đó có nhiều em tham gia thi đấu và đoạt giải cao tại các hội thi Võ cổ truyền cấp Quốc gia cũng như cấp tỉnh.
Được hỏi: Một đời tâm huyết hết mình cùng võ học, cái được lớn nhất đối với ông là gì? Võ học đã giúp tôi thành người tử tế. Vậy theo ông, cái biết nào là quan trọng nhất đối với người học võ? Là phải hiểu: “Võ đức” đứng trên “võ thuật”!
Nhìn nhận cống hiến của võ sư Đinh Văn Phước cho phong trào TDTT, ông Nguyễn Gia Phong, Chủ tịch UBND phường Hòa Vinh nhận định: “Võ sư Đinh Văn Phước là người tài năng, tâm huyết, có đóng góp không ít cho phong trào TDTT, bảo tồn và phát triển môn võ cổ truyền của dân tộc. Mong các cơ quan ban ngành có liên quan tạo điều kiện để ông đóng góp được nhiều hơn nữa cho phong trào này”…