Món quà bất ngờ
Truyện ngắn 13/09/2019 08:18
- Cho mình chơi với!
- Mày lẻo khẻo thế chơi sao được! Thằng Lâm giọng có vẻ băn khoăn.
- Chân tay mày yếu. Mắt mày lại kém. Chạy được chút là lại mệt bở hơi tai, đứng thở hồng hộc.
- Cho mình giữ cầu môn cũng được.
- Thôi. Nó cũng mê đá bóng như bọn mình. Cho nó giữ cầu môn đi. Ngọc kiễng chân giữ lại quả bóng làm bằng quả bưởi, quay sang nói với Lâm.
- Được rồi, mày vào bắt bóng đi. Nhưng nhớ bắt cho ngon. Nếu để thủng lưới một quả, bọn tao sẽ cho mày nghỉ chơi luôn. Lâm nhìn Thắng nói bằng giọng quả quyết.
- Được. Thắng hớn hở. Phe bên thằng Nam, thằng Quyết nãy giờ đang kêu réo ầm ĩ vì thấy hội Lâm, Ngọc chậm rì. Đứa này thúc giục, đứa kia la ó. Rồi chúng cũng tụm nhau, chia lại đội hình. Mặt mũi đứa nào đứa nấy nhễ nhại mồ hôi.
Thắng nhoài mình, ngay tức thì, nó chụp gọn được quả bóng bưởi trong tay, cứu thua cho đội mình một quả khá đẹp. Nó cầm lấy quả bóng, nhảy cẫng lên vui sướng. Lâm và Ngọc nhìn nó, gật đầu với vẻ an tâm.
Đã từ lâu, Thắng ao ước trở thành một cầu thủ bóng đá. Nhưng hiếm khi nó được bọn Lâm, Ngọc cho chơi. Nó chỉ toàn phải giữ chân dự bị, cùng lắm là cho bắt bóng. Bởi vậy, nó hay lủi thủi tự chơi bóng một mình. Nó thần tượng nhất là cầu thủ Tuấn Hùng, đội trưởng của đội tuyển quốc gia. Nhà có cái ti vi đen trắng, nó thường xuyên theo dõi các bản tin thể thao, đặc biệt tin liên quan đến đội tuyển và cầu thủ nó thích. Mỗi khi nghe bọn thằng Lâm, thằng Ngọc bình luận về anh Tuấn Hùng, nó sốt sắng, chăm chú nghe. Có khi hiếm hoi được tham dự vào cuộc bàn luận, nó say sưa nói về thần tượng của mình đến mức cả đám chỉ biết ngồi há hốc mồm nghe. Thành ra cả bọn, hầu như đứa nào cũng biết tỏng thần tượng của nó.
- Con đi chăn bò về rồi hả? Có gì mà vui vậy? Chị Thơm, mẹ Thắng nhìn nó hỏi.
- Hôm nay, mấy bạn cho con bắt bóng mẹ ạ. Vui lắm!
- Thế hả? Thế con có để thủng lưới quả nào không?
- Không mẹ ạ. Nay con đẩy được hai quả ra ngoài và bắt trúng được hai quả nữa!
- Con trai mẹ giỏi lắm!
- Con ước được gặp anh Tuấn Hùng một lần ngoài đời thực. Con mới chỉ biết anh ấy trên ti vi thôi. Ở ngoài đời trông anh ấy thế nào mẹ nhỉ? Anh ấy sống ở trên phố chắc chẳng khi nào về quê mình đâu? Quê mình nghèo mà… Giọng Thắng bỗng nhiên lắng xuống. Nghe con nói, chị Thơm rơm rớm. Chị an ủi con:
Minh họa Trần Nhương |
- Không phải đâu con. Anh Tuấn Hùng chưa biết đấy thôi. Anh ấy mà biết con mê đá bóng và thần tượng anh ấy, chắc chắn anh sẽ rất ủng hộ con. Con hãy cứ giữ niềm đam mê đá bóng. Biết đâu có ngày điều con mơ ước sẽ trở thành hiện thực.
- Có thật không mẹ? Thắng ngây thơ nhìn mẹ hỏi. Chị Thơm khẽ cười, gật đầu.
- Thôi, vào ăn cơm đi con. Nhà còn mỗi ít gạo. Tiền ba đi làm xa lại chưa gửi về. Mẹ hái ít đọt sắn trong vườn vào xào. Đợi thư thư mấy bữa nữa, mẹ sẽ mua thịt về cho ăn.
- Không sao đâu mẹ. Đọt sắn rất ngon ạ. Thắng gắp một đũa đọt sắn xào đưa lên miệng nhai ngon lành. Nó cười. Mẹ ăn sao, con sẽ ăn vậy. Ba mẹ khổ vì con nhiều rồi. Con không đòi gì đâu. Chị Thơm nghe con nói, lặng người, càng thương thằng bé.
Vợ chồng chị Thơm anh Thới yêu nhau, lập gia đình cũng được gần 10 năm. Cuộc sống nghèo khó nhưng được cái vợ chồng yêu thương bảo ban nhau làm ăn. Thắng ra đời khỏe mạnh, ngoan ngoãn càng khiến anh chị cảm thấy hạnh phúc và yên tâm vun đắp cho tổ ấm bé nhỏ của mình. Nhưng khi thằng bé tròn một tuổi, hai mắt nó đục ngàu rồi mờ dần. Lo sợ, vợ chồng chị Thơm liền đưa con đi khám. Bác sĩ chẩn đoán Thắng bị ung thư võng mạc. Thương con, vợ chồng chị Thơm phải chạy vạy vay tạm hết chỗ này đến chỗ khác; trong nhà có gì đáng giá đều bán đi để có tiền lo cho con. Được mổ mắt nhưng vì không có tiền điều trị lâu dài nên một bên mắt của Thắng lại mờ dần. Anh Thới đành lên thành phố kiếm việc làm. Còn chị Thơm thì ở nhà, chăm lo mấy sào ruộng và dành thời gian chăm con. Cuộc sống khó khăn chồng chất khó khăn vì phải lo thêm cả khoản tiền vay tạm trước đó chữa bệnh cho con đã đến hạn phải trả. Thành ra, từ ăn uống đến chi tiêu, chị Thơm phải kiêng khem, chắt bóp, tằn tiện.
- Thắng ơi, về đi con! Chị Thơm giục con trai khi thấy mặt trời đã dần khuất phía xa chân đồi trước mặt.
- Mẹ chờ con chút nữa thôi! Thắng vẫn chạy theo quả bóng bưởi non ở khoảng ruộng đã oằn rơm rạ, mồ hôi nó tứa ra đầm đìa tóc trán nhưng xem chừng nó không biết mệt. Nó chạy tới chạy lui điều khiển trái bóng bưởi với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Chả là cách đây mấy hôm, cơn bão số hai tràn qua. Cây bưởi nhà bà Vinh hàng xóm bị gió quật, rụng mất mấy quả xanh vừa bằng cái chén ăn cơm. Biết Thắng thích đá bóng, lại không có tiền mua bóng nhựa, bà Vinh nhặt lấy, đem sang cho. Thắng thích lắm. Nó nhận lấy rồi cảm ơn bà rối rít. Bình thường, bà Vinh quý cây bưởi hơn vàng. Sợ mấy đứa nhỏ trong xóm hái trộm bưởi non, bà đếm quả mỗi ngày, rào chắn cẩn thận và khóa cả cái cổng ngõ mỗi khi ra vào. Giờ gặp mưa bão, tuy xót cây xót quả nhưng bà lại thương những đứa trẻ nghèo không có đồ chơi để chơi ngày hè. Thế rồi bà liền đem phân phát những quả bưởi rụng cho chúng. Nhìn Thắng chơi bóng một mình, bà Vinh động lòng thương.
- Muộn rồi sao cô Thơm còn ngồi đây?
- Dạ. Chào bác Vinh. Cháu ngồi chờ thằng cu Thắng chơi bóng thêm chút nữa!
- Chà… thằng cu Thắng có vẻ rất mê đá bóng nhỉ? Bà Vinh nhìn Thắng gật đầu khen.
- Dạ. Chẳng giấu gì bác, cháu nó thích đá bóng lắm. Lúc nào rảnh rỗi là lại tìm đến quả bóng để chơi. Chỉ tiếc là… Giọng chị Thơm chùng lại. Bà Vinh xem chừng hiểu ý. Bà chép miệng:
- Ừ… tội nghiệp thằng nhỏ. Người gầy đét, một bên mắt lại kém.
- Vợ chồng cháu đang cố gắng để chữa bệnh cho con, những mong con khỏi bệnh, được học hành, được vui chơi như các các bạn bình thường mà khó quá.
- Tôi hiểu hoàn cảnh của vợ chồng cô chú. Tuy khó khăn vất vả nhưng vẫn luôn kiên trì, bền chí và một lòng vì con. Tôi nghĩ… ông trời sẽ không phụ lòng cô chú đâu.
- Dạ. Cảm ơn bác. Chúng cháu dù vất vả thế nào cũng chịu được. Nhưng chỉ mong thằng bé được khỏi bệnh là hạnh phúc không gì bằng bác ạ.
Nhà chị Thơm thuộc diện hộ nghèo trong thôn. Cách đây một năm, huyện có về thôn và trao tặng gia đình chị một con bò cái. Thế là mấy tháng hè, thằng Thắng chăm chỉ chăn dắt bò rất cẩn thận. Nó từng bảo với ba mẹ nó rằng sẽ chăm con bò thật béo để bò nhanh đẻ bê con. Sau khi bê lớn sẽ bán, số tiền có được, ba mẹ sẽ đỡ vất vả hơn.
Tuấn Hùng không chỉ là cầu thủ đá bóng giỏi. Anh còn rất chăm chỉ làm từ thiện. Hôm bữa lướt facebook, anh có xem được video về cậu bé chăn bò mê bóng đá và biết về Thắng. Cậu bé bên quả bóng bưởi non với nét cười rạng rỡ, ánh mắt lanh lợi. Tuấn Hùng đã nói chuyện với Lâm qua Messenger. Lâm đã kể chi tiết về hoàn cảnh của Thắng cho Tuấn Hùng nghe. Thế là một món quà bí mật dành cho Thắng, cho Lâm và cho những cậu bé mê đá bóng ở làng quê hẻo lánh bắt đầu được lên kế hoạch.
- Thắng, mày vẫn thần tượng anh Tuấn Hùng chứ? Lâm hỏi.
- Sao Lâm lại hỏi thế? Mình thần tượng anh ấy mãi mãi.
- Nếu mày được gặp anh Tuấn Hùng thì sao?
- Không đời nào. Vì anh Tuấn Hùng chẳng bao giờ về quê mình. Anh ấy cũng không biết mình. Vả lại, mình bị bệnh, nhà mình nghèo…
- À, hôm nay là sinh nhật mày. Tụi tao chẳng có quà gì tặng mày. Tao chỉ có lời hứa với mày, từ nay mày sẽ được tao và thằng Ngọc đưa vào đội bóng của xóm mình mỗi khi thi đấu với bọn thằng Quyết, thằng Nam xóm bên.
- Có thật không? Nhưng…
- Không nhưng gì cả. Mày cứ biết thế. Và tụi tao đã nói là sẽ làm. Quân tử nhất ngôn. Thằng Ngọc phụ vào, giọng chắc nịch.
- Cảm ơn các bạn! Rồi cả bọn lại theo sau đàn bò về nhà, vừa đi, chúng vừa râm ran trò chuyện, cười nói rôm rả.
Sáng nào Thắng cũng dậy sớm. Thằng bé lót dạ bằng mấy muỗng cơm nguội rồi chuẩn bị đi chăn bò. Nó không quên cầm theo quả bóng bưởi bà Vinh cho mấy hôm trước. Nó nghĩ bụng, chắc tụi thằng Lâm, Ngọc đã chờ sẵn ngoài đồng rồi. Nó định mở chuồng bò, dẫn bò ra thì mẹ nó về. Giọng chị Thơm khấp khởi:
- Thắng ơi, con ra xem ai đến này! Thắng nhìn theo tay mẹ chỉ ra đầu ngõ.
- Ai đến vậy mẹ? Từ trong xe hơi người thanh niên dáng người không cao lắm bước ra. Anh ấy mặc chiếc quần jean và chiếc áo thun trắng, đầu đội mũ phớt trông rất khỏe khoắn. Một hình ảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc hiện về trong đầu Thắng.
- Mẹ ơi, ai giống anh Tuấn Hùng mẹ nhỉ? Thắng hỏi và cố hấp háy mắt lần nữa để nhìn cho thật kĩ. Chị Thơm nở nụ cười thật tươi:
- Đúng rồi. Đó chính là cầu thủ bóng đá Tuấn Hùng. Hôm nay anh ấy về thăm con và có món quà bất ngờ cho con nữa. Thắng ngừng mở chuồng bò, bước về phía Tuấn Hùng. Nó nhìn thấy cả bọn thằng Lâm, thằng Ngọc dắt díu theo sau thần tượng của nó. Lạ nhỉ? Nó nhủ thầm. Sao anh Tuấn Hùng biết nhà mình mà về? Sao bọn thằng Lâm, thằng Ngọc lại có vẻ thân thiết với anh ấy như thế nhỉ? Thắng nhìn thấy hai đứa đứng nãy giờ bàn tán với nhau chuyện gì đó có vẻ bí mật lắm. Rồi chúng tủm tỉm với nhau. Chúng còn đưa mắt nhìn về phía Thắng cùng với cái cười lém lỉnh.
- Em là Thắng! Tuấn Hùng mỉm cười nhìn Thắng hỏi.
- Vâng ạ. Ngoài đời, em trông anh đẹp trai hơn trong ti vi ạ. Câu trả lời của Thắng làm Tuấn Hùng và cả bọn bạn đứng xúm bên cười nắc nẻ.
Ngôi nhà nhỏ của gia đình chị Thơm sáng nay đông khách lắm. Cả xóm kéo đến. Nhiều nhất vẫn là đám trẻ con và lứa tuổi như Thắng. Chúng ngồi quanh Tuấn Hùng, tay đã cầm sẵn tờ giấy, quyển sổ chờ xin chữ kí rồi hỏi bao nhiêu là chuyện. Chị Thơm vui vẻ đãi khách quý bằng nồi ngô luộc vừa bẻ ngoài đồng hãy còn nóng hôi hổi. Chị cũng vô cùng ngạc nhiên khi biết cầu thủ Tuấn Hùng cùng với đội bóng đã hỗ trợ gia đình chị một khoản tiền để tiếp tục chữa bệnh cho Thắng.
- Tặng em quả bóng. Tuấn Hùng trao cho Thắng quả bóng có chữ kí của mình và các cầu thủ trong đội tuyển trước sự ngỡ ngàng của đám trẻ.
- Em… em cảm ơn anh! Thắng nói, giọng nó hơi ngập ngừng, run run vì sung sướng. Nó chưa hết bất ngờ vì hạnh phúc thì thấy anh Tuấn Hùng còn lấy từ trong ba lô ra tặng mỗi đứa một bộ quần áo thể thao có chữ kí và số áo của các cầu thủ trong đội tuyển. Đứa nào cũng híp mí cười trước những món quà bất ngờ. Ngắm nhìn anh Tuấn Hùng, Thắng thấy mình thật may mắn!.