An lạc viên
Truyện ngắn 08/11/2019 08:42
Trên con đường vành đai thành phố, đoạn đường dẫn về khu An Lạc Viên nhẵn bóng, quanh co; sáng sớm vắng người qua lại, rất phù hợp với việc đạp xe thể dục. Lão Nhọ đang rướn người lên xuống theo nhịp đạp những vòng tua xe một cách điệu nghệ như một cua rơ chính hiệu, lão hít sâu luồng không khí trong lành mát dịu, một cảm giác du dương xen tiếng cọ sát mịn màng giữa bánh xe và mặt đường. Lão chẳng để ý chiếc đen bóng vừa vượt lên.... Bỗng lão khựng lại bởi một âm thanh bất thường của một cú va chạm mạnh và tiếng phanh xe rít lên.
Trước mắt lão, vết phanh đen bóng miết giữa lốp xe với mặt đường dài trên 10 mét, lốp trước bên trái chiếc xe hiệu Lexus sau một vệt cà mạnh, dừng cheo leo trên dải phân cách cứng phía trái đường. Xuống xe cửa sau là người đàn ông béo mập, cặp kính gọng vàng với bộ kí giả thẳng nếp, đôi giày bóng nhẫy; người lái xe còn loay hoay chưa ra được khỏi xe do xe dừng hơi nghiêng, có một số vết máu cạnh xe. Chưa rõ vụ tai nạn dẫn đến điều gì thì một người đàn ông hùng hổ chạy tới túm cổ người vừa xuống xe:
- Mày có biết việc gì đã xảy ra không?
Minh họa Trần Nhương |
Chưa kịp để người kia giải thích, sau hành động dứ dứ chiếc gậy đánh golf vào mặt người lạ và đẩy mạnh khiến người đó ngã chúi, nếu không bám vào thành xe thì sẽ ngã xoài. Chiếc xe vô tội đã lĩnh trọn mấy cú đập mạnh liên tiếp bằng gậy golf, thành xe bẹp móp mấy chỗ, sơn xe bong tróc nham nhở. Lái xe cũng đã ra khỏi xe. Lão Nhọ vừa tới, lão nhận ra người cầm cây gậy golf là Khoái, thường gọi là Khoái si đa, một anh hùng hảo hán ở đây. Quăng xe đạp bên đường, với tính cách “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”, lão Nhọ tiến tới nắm chặt tay Khoái, khiến hắn phải rời gậy golf, lão Nhọ quát to:
- Đưa người bị nạn đi cấp cứu ngay, rồi hãy xử nhau.
Thấy sự có mặt của lão Nhọ, Khoái si đa như chuột gặp mèo:
- Người đâu mà người! Con Mantese đấy.
Người lái xe lôi từ gầm xe một xác con chó cảnh màu trắng, lông dài mượt dính đầy máu, phía hai chân sau nát bét, đầu chó ngoặt nghẹo. Mắt lão Nhọ tự nhiên có vằn đỏ, nhìn thẳng vào mặt Khoái:
- Này! Khoái, người ta (chỉ về phía người lạ) trúng một gậy của mày thì mày lại bóc lịch thêm một lần nữa. Nuôi chó thì phải nhốt, cho chó ra đường thì phải xích, rọ mõm và có người chăn dắt. Nếu không may tránh con chó mà cái xe này lao xuống vực thì hậu quả thế nào?
- Bác ơi! Con Mantese vừa đoạt vương miện trong cuộc thi “Hoa hậu Khuyển 2017” đó.
Đứng ở mũi xe, trong hoàn cảnh thân cô, thế cô nơi đồng đất xứ người Giang Văn Lật - người đàn ông lái chiếc xe hơi lịch sự chẳng tiếc chiếc xe méo mó mà hắn thấy mình gặp may vì vừa tránh được chiếc gậy golf giáng vào đầu, vừa có người trọng nghĩa bênh vực gã. Trong lòng Lật thầm nghĩ chỉ cần tai qua nạn khỏi thôi chứ nếu phải đền bù thì bao nhiêu hắn cũng sẵn sàng. Lật nhìn người đàn ông đi xe đạp có nét gì quen quen... Chả nhẽ lại là Phan Nha Nho... lão Nhọ, người mà trước đây hắn đã cho đàn em dằn mặt sau khi lão Nhọ đến gặp Lật tố cáo vì số công nhân bị chết vì sập hầm.
Sự có mặt kịp thời của lão Nhọ đã làm cơn bực tức của Khoái dịu xuống, hắn hất hàm về phía Giang Văn Lật:
- Thế nào? Giờ tính sao với hoa hậu Mantese của tao đây? Cũng may cho cái mạng chó của mày đấy, cái sọ mày không đủ bền để cây gậy hơn hai nghìn đô này cho một nhát đâu. Thằng Khoái này éo sợ luật nọ, luật kia ở cái đất này, đã dính vào thằng này thì chỉ có chịu nhì thôi con ạ. Hoa hậu Mantese vừa qua cũng nhận thưởng cao rồi, nhưng sự hi sinh của hoa hậu cũng thật đáng tiếc. Nhìn mày chắc cũng là loại hút máu thiên hạ nhiều, quần áo chỉnh tề, xe sang đấy.
Giang Văn Lật đã tự tin hơn, không nói ra nhưng hắn ngầm hiểu có lão Nhọ thì công lí sẽ được bảo đảm và tính mạng của hắn được an toàn, hắn không muốn đôi co với kẻ “chó cậy gần nhà”, nhưng dù sao cũng phải có lối thoát trong hoàn cảnh này:
- Sự việc diễn ra ngoài ý muốn, tôi cũng không đề cập đến sự thiệt hại về xe, nhưng xin anh cho tôi bồi thường thú cưng của anh, ý anh thế nào ạ?
- Ừ... chơi đẹp nhé, một nghìn năm trăm! Nôn ra!
- Trời! Một con chó, anh có đùa không đấy?
- Mày không biết giá Mantese à? Được ghi danh vào cuộc thi cũng phải có giá hơn nghìn đô, còn Mantese của tao đoạt Hoa hậu nhé. Có tiền không? ... nếu không tao sẽ có cách (vừa nói Khoái vừa nhìn chăm chú cái đồng hồ ROLEX mà Giang Văn Lật đang đeo, hắn ước tính cũng hơn chục ngàn đô, rồi chỉ vào tay Lật)... đây là tiền chứ gì?
Muốn thoát nhanh ra khỏi tình thế đáng nguyền rủa này, vốn đã từng hùng cứ một phương, Giang Văn Lật nghĩ khó lòng thoát khỏi vùng kiềm tỏa của kẻ giang hồ này, đưa tay tháo chiếc đồng hồ, món quà tặng của khách buôn lậu than bên Trung Quốc. Cầm chiếc đồng hồ của Lật, Khoái quay lại phía lão Nhọ:
- Bác Nho! Mang hoa hậu về riềng mẻ nhé, khi nào được gọi, em có chai Chivats 25 đấy!
Nói rồi Khoái đi thẳng, lái xe của Lật cũng đã đưa xe về vị trí cân bằng, lúc này Giang Văn Lật tiến về phía Phan Nha Nho. Phan Nha Nho cũng đã nhận ra Giang Văn Lật ngay từ lúc đôi co mặc cả với Khoái si đa, nhưng Phan Nha Nho đâu có bệnh vực ai, thấy ngang tai trái mắt thì xía vô thôi, những việc xảy ra đã lâu chỉ là kí ức một thời hăng hái. Giang Văn Lật lên tiếng:
- Ông Nho đấy phải không? Đúng ông Nho rồi, tôi Lật đây!
Phan Nha Nho lấy chai nước gài ở khung xe, Lão nhìn chằm chằm vào người đối diện:
- Giang Văn Lật, sang trọng quá, lại trẻ nữa, tóc xanh mướt như thanh niên thế này ai dám nhận quàng được?
- Hơn bảy mươi tuổi rồi, trẻ trung gì nữa ông! ừ... tôi còn hơn ông hơn hai tuổi mà. Nhanh quá đã gần hai mươi năm rồi, nay mới gặp lại...; Sao? đi đâu sớm thế này?
- Tôi đi tập thể dục bằng cách đạp xe, bác sĩ bảo vận động bằng xe đạp, nhẹ nhàng mà hiệu quả. Còn ông? Sao lại xuất hiện ở đây vào sáng sớm thế này? Thật tiếc cho sự việc vừa xảy ra!
Như muốn trả ơn người anh hùng hảo hán vừa cứu mình, Giang Văn Lật như muốn cởi tấm lòng giãi bày với Phan Nha Nho về hoàn cảnh của mình: khi già, ăn ngon, ăn nhiều sợ tai biến, muốn đi chơi chẳng biết chơi đâu, muốn vui chẳng vui được, mấy đứa cùng hội, cùng thuyền, đứa thì khuynh gia bại sản, đứa thì vào trại, còn mấy sếp thì họ không muốn gặp, họ sợ mang tiếng xấu. Chút vốn liếng mấy chục năm làm than thổ phỉ, buôn than sang Trung Quốc thì phải lo lót mới được an thân đến bây giờ. Lật đã nghỉ điều hành, giao doanh nghiệp cho thằng con, con Lật không quản lí được, hết vốn, đi vay nặng lãi, rồi sinh ra tệ nạn hút chích..., rồi chết năm ngoái, để lại đứa con gái 15 tuổi cũng hư đốn không kém bố nó, giờ buôn bán cùng mẹ ở chợ Móng Cái. Lật xấu hổ với quê hương, không dám về nên nghĩ đến cuối đời hai thân già khi chết không biết chôn cất ở đâu. Nay được tin chỗ này mới đầu tư cảnh quan khoáng hoạt, phong thuỷ đẹp nên tính tìm hiểu mua một ít để khi về thế giới bên kia được mồ yên mả đẹp. Đồng thời sẽ di chuyển số hài cốt của những người bị sập hầm mấy vụ mà hắn giấu nhẹm chính quyền địa phương và thân nhân họ, cho người vùi kín mấy hầm than làm mộ tập thể bí mật.
Giang Văn Lật mở ví lôi ra một tập tiền mệnh giá 500.000, đưa vào tay lão Nhọ.
- Ông cầm lấy uống nước, tôi lên đây, chắc nhờ ông nhiều trong những phần việc tới.
Lão Nhọ nói với Lật bằng tất cả sự chân thành.
- Tôi nghĩ muốn thanh thản anh phải lo mà trả hết nợ đời, trả hết những ân oán đã gây nên trên cõi trần này nhất là với những người thợ mỏ khốn cùng vùi thân nơi hầm than anh Lật ạ.
Vừa nói, tay lão Nhọ vừa đẩy tập tiền về phía Lật, mắt nhìn thẳng vào mắt Lật. Lật cúi đầu, nín lặng...
Họ ngồi xuống vệ cỏ ven đường, chiếc xe đạp cũ nằm nghiêng bên cạnh chiếc xe hơi đen bóng, người đàn ông phong sương nhưng quắc thước ngồi bên cạnh người đàn ông thừa cân nhưng thần thái ủ dột..
Không biết họ nói chuyện gì với nhau, khi ngang trưa thì chiếc xe sang trọng cùng người đàn ông giàu có lao vút về phía An Lạc Viên, lão Nhọ tiếp tục thong thả theo bánh xe đạp nhẹ nhàng lướt trên con đường láng mịn, phía trước mặt là rừng keo tai tượng mọc lên trên khu hoàn thổ sau khai thác than đang vi vu như vẫy chào lão.